21
Vốn dĩ Chu Vi Vi và Lục Dương đã bị pháp luật trừng trị, tôi nghĩ mọi chuyện đã dừng ở đây rồi.
Nhưng không ngờ tới bố mẹ ta vẫn còn muốn dây dưa với nhà tôi, đương nhiên tôi cũng có cách để xử lý bọn họ.
Chu Vi Vi là một người có lòng hư vinh rất mạnh, để duy trì mức sống tương đối cao, ta đã đăng ký hơn mười nền tảng cho vay mạng.
Ban đầu chỉ là một nghìn hai nghìn sau đó số tiền giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, nó cũng giống như lòng ham hư vinh của ta .
Hai năm qua tổng cộng ta đã vay 180 nghìn tệ cộng thêm lãi do trả chậm nữa nên liền lên đến 900 nghìn tệ.
Lúc đó liên tục có những cuộc điện thoại gọi tới thúc giục ta và nó cũng gọi cho mỗi người trong danh bạ của ta.
Chu Vi Vi sợ bố mẹ đòi tiền ta nên trước đó ta đã đổi số điện thoại di , cho nên bố mẹ ta cũng không biết chuyện này.
Bây giờ ta đã vào tù, người đòi nợ đang rất lo lắng.
Điện thoại di lại vang lên, quả nhiên là điện thoại đòi tiền, lần này tôi không cúp máy mà ấn nút nghe.
Sau đó, mỗi ngày bố mẹ và em trai của ta đều bị những cuộc điện thoại đòi nợ oanh tạc mỗi ngày, sao bọn họ có thể trả nợ chứ nên chỉ biết qua loa.
Thế , người đòi nợ dần dần không muốn gọi điện thoại đòi nợ nữa nên liền tới tận cửa đòi.
Nhà của Chu Vi Vi thường xuyên bị một đám người vây quanh, người một nhà bọn họ chỉ có thể trốn ở bên trong, vừa không thể ra ngoài việc, cũng không thể đi học.
Sau đó tôi nghe bố ta lại chuyện với bọn họ sau đó bị đánh gãy một chân.
Nếu lúc đó không có cảnh sát chạy tới đuổi những người đó đi thì e rằng ông ta đã mất mạng rồi.
Mẹ ta phải sống dưới áp lực rất lớn trong một thời gian dài nên bị rối loạn tinh thần và trốn trong nhà mỗi ngày, không dám ra ngoài gặp gỡ mọi người.
Em trai ta chạy ra ngoài xã hội lặn lộn sau đó đánh nhau với người ta rồi bị tống vào trại giáo dưỡng.
Kết cục này là thứ mà bọn họ xứng đáng nhận .
22
Sau khi Chu Vi Vi và Lục Dương vào tù một tháng, tôi đến nhà giam thăm ta.
Vốn dĩ tôi định đi thăm Lục Dương trước, ta không muốn gặp tôi.
Có lẽ là do ta không biết nên đối mặt với tôi như thế nào.
Chu Vi Vi và tôi cách một lớp kính thủy tinh, đều tự cầm ống nghe lên.
Cô ta mở miệng:
“Cái camera kia là do chị lắp?”
Ha ha, đến lúc này, mà ta còn chưa biết camera là do ai lắp sao.
Tôi không gì, dùng vẻ mặt để cho ta biết tất cả.
Đột nhiên ta thở dốc dữ dội:
“Tiện nhân, chị tôi.”
“Không ai muốn cả là do muốn g.i.ế.c tôi, chỉ là do kế hoạch đó không thành công, hậu quả ngày hôm nay chính là thứ mà phải nhận.”
Vẻ mặt của ta trở nên dữ tợn, điên cuồng hét lên:
“Tôi có điểm nào thua , không phải chỉ đầu thai vào nhà tốt hơn tôi thôi sao, tôi không phục, dựa vào đâu mà đều có những thứ tốt đẹp đó.”
“Tôi cố gắng học tập như tại sao giáo sư Tô ngay cả cũng không thèm tôi, nếu tôi sẽ huỷ hoại thanh danh của ông ta.”
“Rõ ràng tôi xinh đẹp hơn , Lục Dương lại coi trọng trước, thì tôi sẽ cướp ta về.”
Tôi bình tĩnh ta, chậm rãi :
“Lục Dương vốn là người giống , là chính ta tự hủy diệt chính mình, tôi đã sớm không còn hứng thú với ta nữa rồi, như không tổn thương tôi đâu.”
“Danh dự của giáo sư Tô không hề bị ảnh hưởng, ông ấy vẫn là người nhiều người ngưỡng mộ, không hề hủy hoại ông ấy .”
“Người thân bại danh liệt chỉ có mình thôi.”
“Được rồi, tôi phải đi đây.”
Tôi đứng lên, xoay người rời đi đột nhiên nhớ ra điều gì đó nên quay đầu lại, :
“Đúng rồi, quên cho biết. Bố mẹ bị người khác chặn cửa đòi tiền, là tôi đưa địa chỉ cho bọn họ đấy.”
“Chắc bây giờ người đòi nợ qua mạng cũng tìm tới cửa rồi.”
Nói xong, tôi về phía ta nhếch khóe miệng lên, khẽ mỉm .
Cô ta điên cuồng hét toáng vào mặt tôi: “Cô, đồ tiện nhân, tiện nhân, tôi sẽ không buông tha cho , cứ chờ đi tôi sẽ ra ngoài…”
Tôi quay người rời đi, chỉ nghe thấy tiếng ta đập đầu vào cửa kính do mất trí, không ngừng chửi rủa tôi.
Cho đến khi cai ngục đi tới, gắt gao giữ chặt lại.
Có một số người, cho dù ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng không nghĩ mình là người sai.
Trong suy nghĩ của bọn họ, người sai vĩnh viễn là người khác.
Không có thuốc để cứu chữa .
Bạn thấy sao?