Thằng ba thì càng vô sỉ:
“mẹ, mẹ cố thế trước mặt bao nhiêu người, chẳng lẽ là muốn giấu tiền riêng? Không định chia cho ai hết hả?”
Mắt tôi đỏ ngầu, không thể nhịn thêm nữa, gào lên:
“Tiền viện phí là học cũ của mẹ trả!”
“Nếu không tin, tụi bây có thể đi kiểm tra đơn thanh toán ở quầy thu ngân!”
Thằng cả nghe xong, còn lẩm bẩm nghi ngờ:
“Từ khi nào mẹ có học cũ? Nam hay nữ đấy?”
“Với lại thời buổi này, hóa đơn cũng dễ giả lắm!”
Thằng hai, thằng ba cũng không chịu thua:
“mẹ lớn tuổi rồi, mà sao còn mê mấy chuyện cảm ?”
“Phải đó! Mấy ông già gần gũi mẹ chắc là nhắm vào tiền thôi, mẹ phải tỉnh táo một chút!”
Tôi run người vì tức, không chịu nữa, giơ tay lên tát cho mỗi đứa một cái thật mạnh:
“Câm miệng hết cho tao!”
Ba đứa chết sững, trợn tròn mắt tôi:
“mẹ… mẹ đánh tụi con?”
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng đánh tụi nó lấy một cái.
Nhưng lần này — một bạt tai mỗi đứa, tôi còn thấy nhẹ!
Quả nhiên, tụi nó nổi đóa, mặt mũi sầm sì, bắt đầu áp sát về phía tôi.
Đúng lúc đó — thân tôi đột nhiên xuất hiện.
Bên cạnh bà ấy là hai vệ sĩ to cao, nhanh chóng bước lên chặn ba thằng lại, bảo vệ tôi phía sau.
“Trần Kiến Quốc, Trần Kiến Quân, Trần Kiến Hoa — tụi bây nổi loạn rồi hả?!”
“Tiền mổ của mẹ tụi bây là tôi trả đó!”
Nói xong, giữa ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, ba đứa con tôi bị vệ sĩ của bà ấy “mời” ra khỏi bệnh viện.
Đám đông hóng chuyện cũng ào ào đi theo sau.
Căn phòng vốn hỗn loạn giờ chỉ còn lại tôi và người thân bên cạnh.
Tôi nghẹn ngào, mắt hoe đỏ:
“Sao bà lại tới đây? Xa mà…”
Bạn thân tôi trợn mắt:
“Tôi không tới, chẳng phải bà đã bị tụi nó bắt nạt đến chết rồi sao?”
Rồi bà ấy bỗng thần thần bí bí :
“Lâm Tú Phương, tôi kể bà nghe chuyện này, đừng tôi nha. Hôm bữa sau khi nghe điện thoại của bà, tôi nằm mơ một giấc mộng.”
“Tôi mơ thấy ba đứa con của bà lập quỹ dưỡng lão cho bà, tới khi bà bệnh nặng cần tiền phẫu thuật, trong thẻ lại chẳng còn đồng nào. Ba đứa đó biết rồi, không những không thương bà, mà còn đổ cho bà giấu tiền riêng, rồi cứ thế ép bà ra, cuối cùng…”
Bà ấy tôi, nghẹn lời không dám tiếp.
Tôi thở dài, bình tĩnh tiếp lời:
“Cuối cùng, tôi bị ba đứa con ép tới chết… đúng không?”
Cô thân tôi, sững sờ:
“Làm sao bà biết ?!”
Tôi thẳng vào mắt bà ấy, từng chữ từng lời:
“Vì những chuyện đó… không phải là mơ. Mà là đời trước tôi thật sự đã trải qua!”
Sau đó, tôi kể hết tất cả mọi chuyện — từ đầu đến cuối — cho thân mình nghe.
Bà ấy lau nước mắt, ôm chầm lấy tôi:
“May mà tôi đến kịp, không thì đã chẳng còn gặp bà nữa rồi!”
“Ngày mai bà còn phải mổ, giờ lo nghỉ ngơi dưỡng sức đi. Những chuyện khác, đợi khỏi bệnh rồi tính tiếp!”
Vì thân tôi mời bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất, nên ca phẫu thuật diễn ra rất nhanh, và cực kỳ thành công.
Vừa tỉnh lại sau mê, tôi đã nhận một tin chấn .
Không biết ai đã đem chuyện xảy ra mấy ngày qua đăng lên mạng, còn liên tục lọt hot search.
Thậm chí, không biết bằng cách nào, mã QR nhận tiền và số điện thoại của tôi cũng bị phát tán ra ngoài.
Và rồi, khi tôi mở mắt — tài khoản WeChat của tôi đã nhận 5 triệu tệ quyên góp, cùng hàng ngàn tin nhắn:
“Bác ơi, bác cứ yên tâm dưỡng bệnh. Tiền viện phí để bọn cháu lo, bác cứ ở phòng tốt nhất nhé!”
“Phải đấy! Người ta bảo ‘dưỡng con phòng già’, mà ba đứa con kia đúng là đồ súc sinh. Từ nay bọn cháu nuôi bác!”
“Bác vất vả cả đời rồi, giờ là lúc hưởng phúc!”
Đọc những lời ấm áp đó, nước mắt tôi rơi lã chã.
Kiếp trước, tôi từng cảm vì ba đứa con lập quỹ dưỡng lão cho tôi — dù cuối cùng tiền chẳng đến tay tôi.
Còn lần này, tiền thật sự đã vào tài khoản tôi — cùng với sự thương chân thành của vô số người xa lạ.
Bạn thấy sao?