Ngay sau đó, nó bắt đầu càm ràm:
“Nếu mẹ không muốn cho tiền thì cứ thẳng, cần gì phải giả ngất để hù dọa người nhà?”
Tôi bị chọc vì tức — giả ngất để khỏi đưa tiền ư?
Nó nghĩ tôi là gì? Một cái máy ATM chứa đầy cái gọi là “lòng hiếu thảo” của bọn nó sao?
Mà cho dù là máy ATM, thì cũng đã bị rút cạn từ lâu rồi!
Tôi định phản bác, còn chưa kịp mở miệng thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân vội vã.
Không cần cũng biết — là thằng ba, Trần Kiến Hoa.
“Nãy giờ hai cũng ở đây à?”
Nó liếc qua hai một cái, rồi thẳng về phía tôi:
“mẹ ơi, con vừa coi một con xe, hiệu năng khỏi bàn, giờ chỉ còn thiếu 8 ngàn nữa thôi. mẹ cho con mượn đỡ tiền dưỡng lão nha? Tháng sau có thưởng con trả lại liền!”
Nói rồi, nó nhào tới định lục túi áo tôi.
Thằng hai thấy thì không chịu, vội vàng chặn lại:
“Kiến Hoa, gì ? Tiền của mẹ là để lo cho Hạo Hạo đi du học, đó mới là chuyện lớn! Cái xe của chậm vài bữa mua không à?”
Thằng ba nghển cổ cãi ngay:
“Xe gì mà xe rách? Anh thì biết cái gì! Đây gọi là công nghệ!”
“Anh cháu đi du học là quan trọng, em đang ở giai đoạn thăng tiến trong sự nghiệp, không có xe ngon thì tiếp khách kiểu gì?”
“mẹ, mẹ thử coi ai đúng!”
Thằng hai cũng vội chen vào:
“mẹ, Hạo Hạo là cháu ruột mẹ mà!”
Thằng ba liếc xéo:
“Em mua xe cũng là để kiếm tiền, để sau này phụng dưỡng mẹ đó!”
Hai em cãi nhau đỏ mặt tía tai — một đòi tôi chi tiền cho cháu đi du học, một đòi moi thẻ dưỡng lão để mua xe.
Thế cả hai, chẳng ai buồn hỏi tôi một câu:
“mẹ thấy trong người sao rồi? Khi nào mổ?”
Đây là kết quả của bao năm tôi bán cả căn nhà duy nhất mà tôi với ông nhà tích cóp , để nuôi lớn thành ba “cử nhân ưu tú” sao?
Nếu không phải nhờ có một kiếp sống lại, tôi còn chẳng dám tin những chuyện này là thật.
Đúng lúc đó, y tá hốt hoảng xông vào:
“Dì ơi, không xong rồi! Có một người đàn ông tự xưng là con trai lớn của dì, đang đòi hủy ca mổ ngày mai của dì!”
Tôi sững người, chưa kịp phản ứng, thì thằng cả, Trần Kiến Quốc đã hầm hầm xông vào:
“mẹ, con vừa tra số dư thẻ dưỡng lão rồi, trong đó chỉ còn có ba ngàn!”
“Hôm nay mẹ phải rõ ràng cho tụi con biết — tiền đã đi đâu hết rồi? Không thì mẹ đừng hòng mổ gì nữa!”
Nghe , thằng hai và thằng ba đồng loạt ngừng cãi, trợn mắt tôi đầy kinh ngạc:
“Ba ngàn? Làm sao có thể? Rõ ràng phải có một trăm tám chục ngàn, sao tự nhiên biến mất?”
Nhìn ánh mắt nghi ngờ, chất vấn của ba đứa con, tôi không chịu đựng thêm nữa.
Mười năm chất chứa uất ức, lạnh lòng, cuối cùng cũng bùng lên như ngọn lửa cháy ngược trong lồng ngực:
“Các người còn mặt mũi hỏi tôi đòi tiền ư?!”
Bị tôi quát, thằng cả sững người trong giây lát, sau đó liền nổi giận vì mất mặt:
“mẹ quát cái gì chứ? Sao tụi con lại không hỏi? Tiền đó là do tụi con góp mà!”
Thằng hai cũng nóng nảy chen vào:
“Đúng đó, mẹ! mẹ có lý lẽ gì không? Đó là tiền của tụi con, giờ con cần dùng!”
Thằng ba cũng không chịu kém:
“Phải đó! Dù sao mẹ cũng đâu có dùng tới ngay!”
Tiếng cãi vã ầm ĩ lại lần nữa thu hút đám đông vây quanh.
Không chỉ có người nhà bệnh nhân, mà còn có cả bác sĩ và y tá.
Thậm chí có người còn rút điện thoại ra livestream:
“Mọi người ơi, tới xem nè! Chính là bà dì này đây, con trai góp cho bà ấy 180 ngàn tiền dưỡng lão, giờ đột nhiên mất sạch, mà bà ta sống chết không chịu tiền đi đâu!”
Phòng livestream lập tức dày đặc dòng bình luận sỉ vả:
“Già mà ác! Chắc định đem tiền xuống mồ theo luôn!”
“Không chừng là đem tiền về giúp ông em trai bên ngoại rồi, xài tiền của con mà đi nâng đỡ nhà mẹ đẻ, kinh tởm!”
“Cũng có thể là bị trai lừa mất rồi, không dám khai ra! Giờ mấy bà già sống một mình đều đơn mà, dễ sa ngã lắm!”
Người đi ngang qua, bệnh nhân và thân nhân đều ném cho tôi ánh mắt đầy ghê tởm, thậm chí có kẻ còn ném rác, tạt nước tiểu vào tôi.
Ba đứa con trai — đứa nào đứa nấy — vẫn đứng đó trơ mặt tôi, không một ai lên tiếng ngăn cản.
“mẹ, đừng cố chấp nữa!”
“Nói đi, mẹ cất tiền ở đâu?”
Bạn thấy sao?