「Ông linh tinh gì đấy hả, muốn c.h.ế.t à mà Xuân Mai như thế!」 Mẹ Lục quát người chồng còn đang định tiếp.
「Xuân Mai cháu đừng để bụng nhé, bố nó chỉ là sốt ruột quá nên mới thôi, bình thường ông ấy không thế đâu.」
「Cháu biết mà bác, cháu không để bụng đâu. Nhưng cháu và con trai bác thật sự không hợp nhau. Lời cần và giấy nợ cháu cũng mang đến rồi. Sau này gặp lại hai bác cháu vẫn sẽ chào hỏi, những lời khó nghe cháu hy vọng sẽ dừng lại ở đây.」
Mẹ Lục thở dài, cuối cùng cũng nhận lấy tờ giấy nợ, đành phải đồng ý hủy bỏ hôn ước.
6
Sau chuyến đi mệt mỏi, vừa về đến nhà, mở cửa ra đã thấy Lục Quân đang ôm đống sách nát của ta đứng đợi ở cổng.
Thấy tôi, ta tỏ ra rất , vội vàng lấy từ trong n.g.ự.c áo ra một xiên kẹo hồ lô.
「Xuân Mai, biết em vẫn còn giận chuyện hôm qua phải không? Là sai, cũng có nỗi khổ tâm. Em cũng là phụ nữ, em biết hoàn cảnh của Tiểu Trúc mà. Anh hứa sau này không có sự đồng ý của em, tuyệt đối sẽ không đi riêng với ấy nữa.」
Nói rồi còn đưa xiên kẹo hồ lô cho tôi.
Tôi không nhận. Đời trước không ăn, đời này tôi cũng chẳng thèm.
Theo lời ta, tôi và Liễu Trúc cùng là phụ nữ nên tôi biết hoàn cảnh của ta, lẽ nào ta lại không biết hoàn cảnh của tôi sao?
「Hôm qua tôi đã rất rõ ràng rồi, hôm nay tôi cũng đã rõ với bố mẹ rồi. Chúng ta hủy hôn.」
Nghe đến đây, vẻ mặt ta lại có chút thay đổi, bàn tay cầm xiên kẹo hồ lô cũng trở nên lúng túng.
「Anh không đồng ý, Xuân Mai! Anh thề thật sự sẽ không đi tìm Tiểu Trúc nữa, và ấy thật sự không có gì cả. Em tin đi Xuân Mai, đợi vào đại học rồi chúng ta sẽ cùng nhau đến Bắc Thành, chúng ta cùng nhau xây dựng gia đình…」
Nghe ta , tôi hoàn toàn mất hết hứng thú. Những lời này sao đời trước đến lúc tôi c.h.ế.t ta cũng không , bây giờ ra còn có ý nghĩa gì nữa?
Đời trước đúng là tôi có ‘chăm chồng dạy con’ với ta thật, là chăm chồng của Liễu Trúc, dạy con của Liễu Trúc!
Bây giờ những lời này chẳng qua là sợ tôi, một con ngốc siêng năng lại có chút tiền, một người giúp việc không công chạy mất mà thôi. Cũng không cần phải diễn đạt đến thế.
「Đi nhanh đi, hàng xóm láng giềng thấy không hay, bố mẹ tôi về thấy cũng không tốt.」
Anh ta có chút sững sờ, dường như không ngờ tôi thật sự muốn đuổi ta đi.
「Xuân Mai, biết bây giờ em chắc chắn đang giận, bây giờ cũng không còn chỗ nào để đi nữa rồi.」
Nói xong ta cúi gằm mặt xuống, trông cứ như là tôi đang ép buộc ta .
Câu ‘không còn chỗ nào để đi’ mà ta cũng ra . Vốn dĩ ở trong trấn ta gì có chỗ nào để đi, không có tôi thì giờ này ta vẫn đang ở quê chặt rau lợn nuôi heo rồi!
「Về quê ấy. Tôi thấy bố mẹ cũng vất vả lắm rồi, việc đồng áng ở nhà cũng nhiều, về nuôi lợn cũng .」
「Em… Haizz, sau này là người phải đi học đại học, sao có thể về quê nuôi lợn chứ.」
Nếu là chuyện khác, tôi thật sự chẳng muốn bận tâm, riêng chuyện học đại học này, tôi thực sự muốn mấy lời chọc tức ta.
「Hôm qua là ngày cuối cùng phát giấy báo nhập học rồi đấy, nhận chưa?」
Lục Quân lắc đầu: 「Chưa… chưa có. Chắc là chỗ chúng ta xa xôi quá, nên sẽ muộn mấy ngày thôi. Với sức học của , không thể nào thi trượt .」
Với sức của thì chắc chắn thi đỗ, không học đâu.
「Chưa chắc đâu. Tôi nhận rồi, chứng tỏ là hết hạn rồi đấy.」
Nghe tôi đã nhận giấy báo nhập học, mắt ta lập tức trợn tròn, tôi chằm chằm không thể tin nổi.
「Em nhận … là của phải không?」
「Không phải, là của tôi. Tôi thi đỗ đại học rồi.」
「Không thể nào! Sao em có thể thi đỗ đại học ? Bình thường em học hành vớ vẩn như thế, sao mà đỗ , không thể nào, không thể nào…」
Nhìn bộ dạng nghi ngờ của ta, tôi lại thấy cũng bình thường. Dù sao thì bình thường tôi gì, có học hay không, ta cũng đâu có quan tâm, sao biết tôi đã cố gắng học hành thế nào.
「Lục Quân, không phải chỉ có mình mới thi đại học đâu, đừng có coi thường người khác.」
「Không, … không có ý đó. Ý là em đã thi đỗ rồi sao vẫn chưa nhận giấy báo, lẽ ra phải hơn em chứ…」
「Được rồi, mấy chuyện này không liên quan đến tôi. Anh đi nhanh đi, tôi không muốn thấy .」
Không thèm để ý đến ta nữa, tôi xách túi đi thẳng vào nhà.
Bạn thấy sao?