Cánh cửa lớn đóng sầm lại, hai người họ đã đi rồi.
Nhìn căn nhà đã dọn dẹp gần xong, về cơ bản chỉ còn lại bốn bức tường và đống sách nát ngoài cửa.
Tôi có cảm giác cuối cùng cũng sắp giải thoát.
Căn nhà này tuy tôi không ở nữa, cũng không thể để Lục Quân hưởng lợi .
Tôi muốn xem thử, không có bất kỳ sự chu cấp nào từ nhà tôi, ta còn có thể tiếp tục ở trong căn nhà này không, có ăn nổi cơm ngon canh ngọt nữa không.
Ngay từ hôm qua tôi đã dán thông báo bán nhà, vì giá không cao nên ngay chiều hôm đó đã có người liên lạc với tôi.
Hôm nay đến dọn đồ chính là để bán căn nhà này đi.
Không biết lúc Lục Quân về, biết mình không còn nơi nào để đi thì sẽ thế nào.
Tôi chính là muốn khiến ta không thể vào đại học, không thể đi học, đến sống ở trong trấn cũng không nổi!
5
Chiều hôm đó, tôi dọn về nhà mình, vứt bỏ tất cả những đồ vật liên quan đến ta.
Mẹ tôi rất ngạc nhiên, hỏi tôi đã chuyện bán nhà cho Lục Quân biết chưa, tôi lắc đầu.
Anh ta không có quyền biết, nhà đó cũng đâu phải của ta.
「Con bé này, đừng để tối nay nó ôm đồ đến đây chất vấn, lúc đó lại khó mà cho rõ ràng.」
「Sẽ không đâu ạ.」
Ít nhất tối nay thì không, vì tôi biết ta sẽ ở bên Liễu Trúc cả đêm.
Sau khi bàn bạc chuyện hủy hôn với bố mẹ, tôi cũng chuẩn bị tìm lúc nào đó đến quê của Lục Quân một chuyến.
Nói rõ ràng mọi chuyện, tránh để đến lúc đó tôi lại thành người khó xử.
Vì , sáng sớm hôm sau tôi đã ra bến xe xếp hàng mua vé.
Vì đến sớm nên người xếp hàng chưa nhiều lắm, có vài người còn là người quen.
Bác Lý bán đồ ăn sáng thấy tôi còn cho tôi một cái bánh bao, kéo tôi qua một bên chuyện.
「Thời buổi này kiếm người đàn ông tốt khó lắm Xuân Mai ơi, đã tìm là phải giữ cho chặt, không thì dễ bị mấy đứa con không biết xấu hổ nó câu mất đấy, đến lúc đó khóc cũng không kịp đâu.」
Tôi vừa ăn bánh bao vừa hỏi sao bác lại .
「Hôm qua đố cháu bác gặp ai?」
「Lục Quân ạ?」
「Đúng rồi, còn có một con bé nữa, nó cứ sáp sáp vào người thằng Quân ấy. Người không biết còn tưởng hai đứa là vợ chồng. Đừng trách bác khó nghe, đàn ông nhà mình là phải giữ cho kỹ. Với lại thằng Lục Quân trông cũng sáng sủa, nghe nó thi đại học lần này còn đỗ nữa, sau này là sinh viên đại học rồi, thành của ngon đấy, cháu tính hiền quá rồi.」
Tôi nhét nốt cái bánh bao vào miệng.
「Bác ơi, chúng cháu không cưới nữa đâu ạ. Giờ cháu đang vội lên xe, lần sau mình tiếp nhé.」
Nếu là trước kia, chắc chắn tôi sẽ nhờ bác Lý dạy cho vài chiêu quản chồng, trải qua một đời tôi mới nhận ra.
Đàn ông là thứ không quản , người quản họ chỉ có chính bản thân họ thôi, thà dành tâm tư cho bản thân mình còn hơn.
Trải qua một chặng đường xóc nảy, cuối cùng tôi cũng đến quê của Lục Quân.
Nơi này cách trấn đến hai tiếng rưỡi đi xe khách nhỏ, thật sự rất xa xôi hẻo lánh.
Thảo nào trong nhật ký Lục Quân lại viết tôi là đứa con quê mùa cục mịch, thật chứ chẳng lẽ ta không lại xuất thân của mình thế nào à?
Anh ta còn dám tôi là quê, tôi thấy ta mới giống người rừng ấy!
Vừa xuống xe, một bà cụ đang cuốc đất gần đó đã nhận ra tôi. Từ lúc quen Lục Quân, ta cũng đưa tôi về nhà ta không ít lần.
Mỗi lần đến tôi đều mang theo đủ thứ quà cáp lớn nhỏ. Thời buổi này đắt đỏ nhất là đường, dầu ăn, muối, mà nhà tôi lại có bán mấy thứ này.
Biết nhà Lục Quân sống khổ cực, nhất là bố mẹ ta, sống cả đời chắc còn chưa biết vị đường thế nào.
Nên lần nào đến tôi cũng mang theo một thùng dầu ăn, mấy gói đường trắng, rồi cả kẹo ngô, hạt dưa mua lẻ nữa.
Hàng xóm xung quanh đều ta lấy tôi là phúc mấy đời tu , thêm nữa là tôi tính tốt lại hay nên ai cũng quý.
「Là Vương, vợ sắp cưới nhà họ Lục phải không? Ôi chao, sao cháu không về cùng thằng Quân?」
「Anh ấy có việc ạ, cháu tự về một mình.」
「Ừ ừ, về là tốt rồi. Cháu đợi nhé, bố mẹ thằng Quân chắc giờ cũng đang ngoài đồng đấy, để bác gọi mấy tiếng cho.」
「Vậy cháu cảm ơn bác ạ. Cháu vào nhà họ đợi họ về là rồi.」
Bạn thấy sao?