Trọng Sinh, Tôi Xé [...] – Chương 4

CHƯƠNG 4

Nghĩ đến đây tôi có chút buồn , sao hắn có thể ra những lời bắt tôi phải hiểu cho hắn như ?

Bất hạnh của Liễu Trúc là do tôi ra sao?

“Không hiểu , cũng không muốn hiểu, lần này tôi thật đó Lục Quân, tôi đã với bố mẹ chuyện hủy hôn rồi, họ đều đồng ý rồi, sau này có thể đường đường chính chính đi bảo vệ sự trong sạch cho bình thường của mà chẳng phải lo nghĩ gì đâu.”

“Cái gì? Em đòi hủy hôn? Không thể nào, em đang lừa đúng không, sao em có thể vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà dễ dàng đòi hủy hôn như .”

“Đúng , trước đây tôi sẽ không thế, vì mắt tôi trước đây bị mỡ heo che mờ, bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi, nếu không thích tôi tại sao cứ phải dây dưa với tôi gì? Anh chỉ mong ở bên cạnh em Liễu của , thì chúng ta hãy giải thoát cho nhau đi.”

Thấy tôi không giống , hắn hoàn toàn hoảng sợ, lao tới ôm chặt lấy túi quần áo của tôi.

“Anh không có ý đó Xuân Mai, và Tiểu Trúc thật sự không có gì cả, không phải em kẹo hồ lô ở phố Đông ngon nhất sao, lát nữa đi mua cùng em, không đồng ý…”

Xem kìa, đến lúc này rồi mà vẫn luôn miệng Tiểu Trúc, mấy chục năm qua gọi tôi là Xuân Mai còn ít, hễ có chuyện là gọi tôi là Vương Xuân Mai, tôi cũng chưa từng nghe hắn gọi tôi là Tiểu Mai bao giờ.

Đang chuyện thì ngoài cửa lại vọng đến một giọng nữ quen thuộc.

Liễu Trúc coi căn nhà này như nhà mình, không hề khách sáo, cửa cũng không gõ mà đi thẳng vào.

Cách bao nhiêu năm tôi mới gặp lại dáng vẻ trẻ trung của Liễu Trúc, ta vẫn trắng trẻo xinh xắn như , thân hình gầy gò càng khiến ta trông mỏng manh đáng thương.

Quần áo ta xộc xệch, mấy cúc áo trên còn bị bung ra, tóc tai cũng rối bù, như vừa bị ai giày vò, chân còn run lẩy bẩy.

Nhìn thấy Lục Quân, ta mặc kệ tôi còn ở đó, lao thẳng vào lòng hắn.

Lục Quân sắc mặt tôi, vội vàng đẩy ta ra, tác lại rất nhẹ nhàng, sợ đau ta.

Không muốn đẩy ra thì thẳng, không cần phải giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi.

Nếu không thấy thật sự chỉ muốn , người không biết còn tưởng hai người họ sớm đã là vợ chồng.

“Em sao thế này.”

Liễu Trúc thấy tôi không có biểu cảm gì, bắt đầu diễn kịch, giả vờ vô lao vào lòng Lục Quân, sau đó bị tôi dọa sợ lại tỏ ra rất áy náy.

“Xuân Mai chị đừng nghĩ nhiều nhé, em vội quá nên mới thế này.”

“Anh Lục Quân, cái ông hàng xóm cạnh nhà em ấy, ông ta say rượu, sáng sớm đã vào phòng em giở trò với em, nếu không phải em chạy nhanh, thì… thì bây giờ đã… hu hu hu em biết, em không nên đến tìm , ở cái trấn này em chỉ quen biết mình thôi.”

Thú thật, đối với một người phụ nữ xảy ra chuyện như tôi cũng đồng cảm, nếu không phải kiếp trước về già phát hiện ra ta cố đi trêu chọc người khác để đổi lấy sự thương và giúp đỡ của Lục Quân, thì tôi cũng thật sự nghĩ mình đã quá đáng.

Nghe xong lời kể của Liễu Trúc, Lục Quân rõ ràng đã xót xa, ánh mắt đó chỉ hận không thể lao qua đánh cho gã đàn ông kia một trận.

Ánh mắt đó, tôi và hắn ở bên nhau bao nhiêu năm cũng chưa từng nhận , bây giờ dù có lại lần nữa, tôi vẫn thấy mấy chục năm hy sinh của mình thật không đáng.

Lục Quân vừa giây trước còn muốn đưa tôi đi mua kẹo hồ lô, giờ phút này lại do dự.

Rồi quay đầu lại tôi với ánh mắt có phần cầu khẩn.

“Chuyện này… em cũng biết Tiểu Trúc ở đây không có người thân nào khác, Xuân Mai, đi một lát rồi về ngay, chỉ một lát thôi, Tiểu Trúc ấy cần , hứa hôm nay nhất định sẽ đưa em đi mua kẹo hồ lô.”

Nói xong liền bị Liễu Trúc kéo đi mất, giống như vô số lần trước đây đã bỏ rơi tôi.

Chỉ vì một câu “ ấy cần tôi” mà ta có thể tùy tiện bỏ rơi tôi, mấy chục năm tôi cần ta thì tính sao?

Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, Liễu Trúc quay đầu lại đắc ý với tôi, ánh mắt đó như muốn , thấy chưa, người đàn ông này chỉ cần tôi vài câu là sẽ đi theo tôi, còn thì sao?

Tôi cũng chẳng thèm để tâm.

Trong lòng tôi thầm nghĩ, đi đi, lúc về đến chỗ đặt chân cũng chẳng còn đâu! Cũng đừng mơ tìm cái gọi là giấy báo nhập học nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...