Trọng Sinh, Tôi Xé [...] – Chương 3

CHƯƠNG 3

Về đến nhà, thấy bố mẹ vẫn còn khỏe mạnh, nước mắt tôi lập tức tuôn rơi.

Kiếp trước, lúc tôi bốn mươi tuổi thì hai ông bà đã qua đời, bao nhiêu năm rồi tôi mới lại về bên cạnh họ.

Thấy tôi vừa vào nhà đã khóc, mẹ tôi vội vàng bỏ dở việc đang nhặt đậu trong tay, chạy tới ôm tôi.

“Sao thế, về nhà đã khóc là sao? Không nhận giấy báo nhập học à? Không sao đâu, Xuân Mai nhà ta thông minh, dù không đi học đại học cũng vẫn thông minh.”

Tôi ôm mẹ khóc một lúc lâu, rồi lại kéo bố khóc thêm một hồi.

Cuối cùng lấy giấy báo nhập học đưa cho hai ông bà, với họ rằng tôi không những muốn đi học đại học.

Mà còn muốn hủy hôn với Lục Quân.

Ban đầu bố mẹ tôi không đồng ý, trong mắt họ, Lục Quân tuy gia cảnh không tốt, lại thật thà, thành tích học tập còn tốt.

Quan trọng là người còn trông sáng sủa, là một trong số ít những chàng trai tốt trong trấn.

Nhưng khi tôi ra chuyện hắn thực ra từ nhỏ đến lớn đã có một thanh mai trúc mã, cảm của hai người ở quê nhà vẫn luôn rất tốt.

Bố mẹ tôi lập tức đồng ý với quyết định của tôi.

Gia cảnh nhà họ không tốt, có thể trèo vào nhà chúng tôi đã là tổ tiên phù hộ lắm rồi, nên cả nhà họ đều răm rắp không nhắc đến chuyện này.

Thực tế thì chuyện của hai người họ ở quê nhà sớm đã đồn ầm cả lên rồi.

Cũng chỉ có tôi kiếp trước nghe lời ngon tiếng ngọt của hắn, tin rằng Liễu Trúc chỉ là một người cùng thôn bình thường của hắn, cùng nhau lớn lên mà thôi.

Cuối cùng hai ông bà quyết định không trợ cấp gì cho Lục Quân nữa, ngay cả tiền trợ cấp hắn lên trấn học cấp ba trước đây cũng phải trả lại.

4

Tôi chuẩn bị quay lại căn nhà nhỏ có sân trong đang cho Lục Quân ở nhờ để thu dọn hành lý của mình.

Mở cửa ra, Lục Quân vẫn chưa về.

Nhìn căn nhà nhỏ trước mắt, tôi chỉ thấy buồn nôn.

Căn nhà này là bố mẹ chuẩn bị cho hai đứa chúng tôi sau này cưới nhau, cũng là nơi Lục Quân ôn thi suốt ba năm cấp ba.

Đồng thời cũng là cái lồng đã giam cầm tôi suốt năm mươi năm.

Đồ đạc của tôi thực ra không nhiều, một cái túi là thu dọn xong hết, còn lại đều là sách ôn tập và quần áo của Lục Quân.

Đang lúc gấp quần áo thì có tiếng gõ cửa.

Lục Quân về rồi, sắc mặt không tốt lắm.

“Xuân Mai, đợi cả ngày mà giấy báo nhập học vẫn chưa gửi đến, hôm qua em ở nhà có nhận thư nào của người đưa thư không?”

Tôi vừa gấp chăn vừa quay đầu hắn một cái.

“Hôm qua em về nhà rồi, không ở đây, không biết.”

“Sao lại thế? Không phải mấy ngày nay sẽ gửi đến sao? Bạn học cùng phòng thi với hôm qua đều nhận rồi, sao chỉ mình là chưa nhận ? Không , phải đến bưu điện hỏi trực tiếp mới .”

Thấy tôi không trả lời, hắn mới bước vào nhà.

Nhìn thấy quần áo của tôi đóng gói để một bên, chăn cũng buộc lại, sắc mặt hắn lại càng khó coi hơn.

“Thu dọn mấy thứ này gì? Lại định giở cái chiêu bỏ nhà đi đấy à? Anh phải bao nhiêu lần nữa? Tiểu Trúc ấy chỉ là một người bình thường của , hơn nữa bố mẹ ấy năm ngoái rơi xuống hố phân c.h.ế.t rồi, giờ một mình sống rất khó khăn, là bè lớn lên cùng nhau chẳng lẽ không nên giúp đỡ ấy nhiều hơn sao?”

Tôi vẫn không tiếng nào, tự mình thu dọn hành lý.

Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, trong căn nhà này, thứ gì là của nhà tôi thì tôi mang đi hết, không để lại bất cứ thứ gì, đợi tôi thu dọn xong xuôi sẽ đuổi hắn đi.

Thấy tôi lại im lặng không , hắn sốt ruột, đi đến trước mặt tôi, giằng lấy cái ga trải giường trong tay tôi.

“Anh biết gần đây có lơ là em, mấy hôm trước em bị sốt muốn ở lại chăm em, Tiểu Trúc ấy suýt nữa bị người ta bắt nạt, nếu không đến thì trong sạch của ấy bị hủy hoại rồi! Em hiểu cho một chút không? Đợi nhận giấy báo nhập học sẽ cùng về nhà với em, ở bên em thật tốt.”

Bị buộc phải dừng tác đang , tôi hơi bực mình, nhất là khi hắn còn dám nhắc đến chuyện tôi bị sốt đêm hôm kia.

Đêm đó tôi bị cảm lạnh sốt cao, người khó chịu chỉ muốn ăn chút cháo nóng, ngoài cửa có tiếng gọi Liễu nương gặp nguy hiểm ở đường Long Nam là hắn liền bỏ mặc tôi đang ốm để đi cứu mỹ nhân.

Cuối cùng tôi sốt đến mê man, mãi đến sáng hôm sau hàng xóm sang tìm mới phát hiện, đưa vào bệnh viện, nếu không có lẽ tôi thật sự đã toi mạng ở đó rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...