Bà ta cảm thấy suy nghĩ này thật kỳ quái, bực bội : "Chị cả trông em nhỏ, là chuyện đương nhiên!"
"Cô không phải đang lo Tiểu Đường Quả lề mề mãi không xong bài tập sao? Vương Tiểu Mễ giỏi giang như , sao không đến giúp kèm con?"
Tôi cũng không biết mình bị sao, trước mặt La Vũ Thần, tôi vỗ n.g.ự.c : "Chỉ là giúp đỡ trông con thôi mà? Có gì khó đâu?"
"Cậu yên tâm, hễ khi nào tôi rảnh, tôi sẽ phụ trách bài tập của Tiểu Đường Quả!"
"Tôi, Vương Tiểu Mễ, nhất định sẽ dùng hành thực tế để chứng minh cho cậu thấy, chồng không đáng tin, mẹ chồng không đáng tin, thân - mãi mãi đáng tin!"
Lúc đó, La Vũ Thần cảm đến rơi nước mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nhất quyết muốn ba đứa con của ấy nhận tôi mẹ nuôi.
Ban đầu tôi từ chối, sợ mình không gánh vác nổi trách nhiệm nặng nề này.
Nhưng La Vũ Thần rất chân thành: "Các con nhận mẹ nuôi, là phúc phận của chúng!"
Tôi cũng cảm đến phát khóc, cho rằng đây là sự công nhận của thân dành cho mình.
Bây giờ nghĩ lại, đây quả thực là một cái cớ đường hoàng để ấy bòn rút sức lực của tôi mà thôi.
Kết quả học tập của Tiểu Đường Quả hoàn toàn không thể gọi là xuất sắc, chỉ ở mức trung bình.
Tôi cũng thực sự , sau khi tan , hễ rảnh là đến kèm cặp con bé học.
Mấy năm trôi qua, con bé không ngừng tiến bộ.
Mấy lần thi thử cuối cùng, điểm số đã vươn lên top đầu, hoàn toàn có thể thi vào trường trung học trọng điểm của thành phố.
Ai ngờ, mấy ngày thi chuyển cấp, con bé bị đau bụng, ngày nào cũng đi ngoài bảy tám lần, tâm lý hoàn toàn sụp đổ, cuối cùng điểm thi ra quả nhiên không tốt.
Chỉ có thể vào trường trung học bình thường.
Tiểu Đường Quả nghĩ quẩn, nhảy lầu tự tử, mẹ chồng La Vũ Thần đổ hết lỗi lên đầu tôi.
"Chắc chắn là nó thường xuyên mượn cớ kèm con bé học, rồi nhồi nhét vào đầu con bé những thứ tà đạo gì đó!"
"Đứa trẻ ngoan ngoãn như , không dạy cái gì tốt đẹp, lại đi dạy nó tự tử!"
"Ôi chao, cháu đáng thương của bà, bà sẽ trả thù cho cháu, mạng đổi mạng!"
Tôi rùng mình.
La Vũ Thần vẫn đang dạy dỗ Tiểu Đường Quả: "Con bị sao ? Mẹ hai câu mà con đã khóc rồi?"
"Mẹ ngày nào cũng vất vả cực nhọc chăm sóc ba chị em con, không mấy khi nổi nóng, con có gì mà phải ấm ức, tính sao lại khó chịu như ?"
Tiểu Đường Quả cúi đầu, không một lời, nước mắt rơi lã lã như chuỗi hạt đứt dây, cố kìm nén không dám khóc thành tiếng, lặng lẽ dùng tay áo lau nước mắt.
Tôi không gì, bình tĩnh La Vũ Thần dạy con.
Đừng trách tôi vô .
Tiểu Đường Quả sinh ra trong gia đình như , là con , lại là chị cả, đó chính là số phận của con bé.
Sống lại một đời, tôi không muốn hao tâm tổn sức, thậm chí mất mạng để xen vào nữa.
Tuy nhiên, tôi vẫn có thể lấy một viên kẹo để dỗ dành con bé.
Tôi đứng dậy, lấy một viên kẹo sữa trong tủ lạnh.
Tiểu Đường Quả nắm chặt viên kẹo trong tay, không bóc ra, vẫn không ngừng khóc.
La Vũ Thần mắng Tiểu Đường Quả mãi mới nín, Tiểu Bảo vừa dỗ nín lại bắt đầu khóc.
Đại Bảo thấy Tiểu Bảo khóc, cũng khóc theo.
Tôi không nhịn nhíu mày.
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt và căn nhà bừa bộn, tôi không khỏi nghĩ, kiếp trước, tôi bị úng nước vào đầu óc sao?
Tôi chưa kết hôn, chưa sinh con, không vướng bận gia đình, tại sao lại phải ngày nào cũng ở bên cạnh mẹ của ba đứa trẻ để chăm con cho ấy?
Chẳng lẽ là vì mẫu tử của tôi không có chỗ nào để gửi gắm?
Tôi lạnh nhạt ra lệnh đuổi khách, rằng mình mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, bảo ấy nhanh chóng đưa ba đứa con về nhà.
La Vũ Thần tủi thân tôi: "Thì ra những gì trên mạng đều là thật, giữa phụ nữ, thật mong manh."
"Sinh một đứa con, sẽ thấy những chưa có con đều xa lánh ."
Tôi gật đầu một cách tự nhiên: "Có lẽ . Con người ta vẫn nên tìm đúng nhóm bè của mình, gió tầng nào gặp mây tầng nấy."
"Tôi khuyên cậu nên chơi nhiều hơn với những người cũng mẹ, có lẽ sẽ vui vẻ hơn."
Nói đến nước này rồi, La Vũ Thần cuối cùng cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa các con về.
Tiểu Đường Quả đột nhiên ôm chặt lấy chân tôi, muốn ôm Tiểu Mễ thêm lần nữa rồi mới chịu về.
Sau khi sống lại, tôi luôn cố xa cách Tiểu Đường Quả, không lái xe đưa con bé đi chơi khắp nơi, cũng chưa từng kèm cặp con bé học bài.
Con bé cũng không mấy khi bám lấy tôi.
Nhưng không hiểu sao, sau khi ôm xong, khi tôi buông Tiểu Đường Quả ra, tôi cảm thấy đáy mắt con bé dường như long lanh nước.
Bạn thấy sao?