Tin nhắn cuối cùng khá ngắn, chỉ vài giây.
Giọng ấy nghe khàn khàn và mệt mỏi, rõ ràng là bị cảm lạnh.
Cô ấy : "Cậu xem, cuộc sống như của tôi có ý nghĩa gì?"
Nhớ lại kiếp trước, tối hôm đó, mạch m.á.u của Đại Bảo, Tiểu Bảo bị chọc ba lần vẫn không vào . Tôi đã sử dụng quan hệ cá nhân, gọi điện cho trưởng khoa điều dưỡng nhi, chọc một phát là vào ngay.
Tối hôm đó tuy mệt hai đứa con của ấy đều điều trị kịp thời, sau đó lại tiếp tục điều trị thêm vài ngày, tôi rảnh rỗi là lại đến khoa nhi thay ca với ấy để trông nom bọn trẻ.
Chưa đầy một tuần, Đại Bảo, Tiểu Bảo đã khỏe lại.
Không ngờ, không có sự giúp đỡ của tôi, ấy lại khốn khổ đến .
Nhưng vì đã quyết tâm tránh xa, nên tôi coi như không thấy những lời này của ấy.
Sau chuyện này, có lẽ sự xa lánh cố ý của tôi cuối cùng cũng có tác dụng, đã lâu rồi La Vũ Thần không đến phiền tôi nữa.
Cho đến khi, mẹ chồng La Vũ Thần đổ lỗi việc hai cháu trai bị ốm lên đầu tôi.
09
Mẹ chồng La Vũ Thần gặp ai trong khu chung cư cũng , con dâu bà ta có người sống cùng khu chung cư lại lạnh lùng vô , thấy c.h.ế.t không cứu.
Đến nỗi một tháng sau, tôi đã nghe câu chuyện về mình trong thang máy trước cửa nhà.
Câu chuyện bị bóp méo một cách khủng khiếp, đã biến thành "bác sĩ thấy c.h.ế.t không cứu". Nếu không nghe thấy tên và nơi việc của mình, tôi cũng không dám tin câu chuyện này lại là về mình.
Lúc đó biểu cảm của tôi là, khuôn mặt chấm hỏi kinh điển của chàng da đen.
Tôi không nhịn , nhắn tin cho La Vũ Thần: 【Bảo mẹ chồng đừng đi loan tin đồn nữa! Tôi không nợ nhà cái gì. Tôi đã ghi âm lại những lời đồn đại này, nếu tôi còn nghe thấy bất kỳ lời sai sự thật nào về tôi nữa, mẹ chồng cứ chờ luật sư của tôi liên lạc nhé!】
La Vũ Thần không trả lời tin nhắn.
Điều tôi không ngờ tới là, tối hôm đó, ấy đã dẫn theo ba đứa con, đến tận nhà tôi để "xin lỗi".
Ban đầu tôi không muốn mở cửa.
Qua mắt mèo, tôi thấy ấy tay dắt một đứa, lưng cõng một đứa, trước n.g.ự.c còn ôm một đứa.
Khi ấy lại giơ tay bấm chuông cửa: "Này, không thể nào không nghe thấy chứ?", tôi mới mở cửa xem ấy định gì.
Vừa thấy tôi, ấy lập tức rưng rưng nước mắt, bĩu môi than thở: "Tiểu Mễ, sau khi sinh đôi, tớ cảm thấy chúng ta đã xa cách nhau rồi!"
Cảm giác của ấy không sai.
Tôi cố tạo khoảng cách.
Tôi thẳng thừng đáp: "Rất bình thường. Dù sao thì quỹ đạo cuộc sống của mỗi người cũng đã khác nhau rồi."
Có lẽ không ngờ tôi lại như , ấy ngạc nhiên tôi một cái, rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, bắt đầu giải thích về hành vi của mẹ chồng ấy.
"Mẹ chỉ là xót cháu thôi, nên mới nặng lời một chút, cậu đừng để bụng nhé!"
Vu khống còn cần phải tìm lý do sao?
Tôi không tỏ rõ thái độ.
Ngồi chưa mấy phút, một mùi hôi thối bốc lên. Thì ra Đại Bảo đã ị đùn ra ghế sofa vải trắng của tôi.
Sau đó, La Vũ Thần bắt đầu thay bỉm cho con ngay tại phòng khách mà không dùng bất cứ thứ gì lót.
Mùi quá nồng, tôi vội vàng mở cửa sổ.
Căn nhà vốn luôn ngăn nắp sạch sẽ, trong phút chốc trở nên bừa bộn.
Chưa dọn dẹp xong, Tiểu Bảo đột nhiên lăn xuống đất, khóc ré lên.
Thì ra là Tiểu Đường Quả, con của La Vũ Thần, đang bế Tiểu Bảo không giữ chặt, để em lăn xuống đất.
Tiếng mắng chửi the thé của La Vũ Thần vang vọng khắp phòng khách nhà tôi: "Con bế em kiểu gì ? Một việc nhỏ như mà cũng không , con chị kiểu gì thế!"
Tiểu Đường Quả cúi đầu, mắt đỏ hoe, nước mắt sắp rơi xuống.
Tôi nhớ ra rồi, kiếp trước cũng có cảnh tương tự như .
Tôi thương Tiểu Đường Quả, ngốc nghếch lên tiếng bênh vực: "Tiểu Đường Quả tuy là chị, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ."
"Con bé không có nghĩa vụ, cũng không có bất kỳ bổn phận nào phải gánh vác trách nhiệm nuôi dạy con cái của cha mẹ."
Câu này rất tự nhiên La Vũ Thần truyền đến tai mẹ chồng ấy.
Bạn thấy sao?