Cô ấy đưa chiếc giỏ nhỏ trên tay cho tôi, giọng bất mãn: "Tiệc đầy tháng con cũng không đến. Nè, trứng đỏ thì phải ăn hai quả chứ."
Tôi nhận lấy trứng đỏ.
Mời ấy vào nhà ngồi một chút, ấy không ngồi: "Đại Bảo, Tiểu Bảo đã ngủ rồi, sợ chúng tỉnh dậy không thấy mẹ sẽ khóc."
Nhưng cũng không có ý định chào tạm biệt ngay.
Tôi và ấy nhau, một lúc lâu.
Với tính cách của ấy, tôi biết ấy đang chờ đợi điều gì.
Tuy nhiên, cứ chờ đợi như cũng không phải là cách.
Tôi nhíu mày, nghĩ ra một kế.
Quay về phòng tìm một phong bao lì xì, nhanh chóng viết lên đó: Quà nhẹ lòng thành, chúc các bé mau ăn chóng lớn!
Thấy tôi lấy ra bao lì xì, La Vũ Thần lập tức tươi rạng rỡ.
Cô ấy nhanh chóng nhét bao lì xì vào túi, phải về nhà ngay.
Đóng cửa lại.
Tôi suýt bật , về đến nhà La Vũ Thần thấy số tiền trong bao lì xì, chắc mũi phải lệch đi!
Dù sao, bên trong cũng chỉ có sáu tệ sáu hào.
Mua hai quả trứng đỏ, coi như cũng đáng giá?
07
Ban đầu tôi cứ nghĩ, sự xa cách của tôi với La Vũ Thần rõ ràng như , nếu ấy biết điều thì cũng nên tránh xa tôi.
Nhưng sự thật chứng minh, tôi vẫn nghĩ quá đơn giản.
Một người mời tôi tham gia bữa tiệc cuối tuần theo phong cách retro Hong Kong của ấy. Trang phục và kiểu tóc của các cầu phải tham khảo phong cách Hong Kong những năm 1990.
Tôi thấy khá thú vị, nên đã chuẩn bị từ sớm.
Tôi đã muốn cosplay bộ váy đỏ của Khâu Thục Trinh trong "Thần bài 2" từ lâu rồi.
Ngày nào cũng mặc áo blouse trắng, cuối cùng cũng có cơ hội để trở nên sành điệu, tất nhiên tôi sẽ không bỏ lỡ.
Tối nay, nhất định sẽ lóa mắt hội chị em.
Tôi mặc chiếc váy liền màu đỏ tươi đã chuẩn bị sẵn, đang định thoa lớp son đỏ cùng tông mới mua thì một số lạ gọi đến.
Tôi tưởng là shipper nên nghe máy.
Không ngờ lại là La Vũ Thần.
Đại Bảo, Tiểu Bảo bị sốt cao. Dương Hạo đi công tác, mẹ chồng ấy phải đưa đón con Tiểu Đường Quả đi học thêm. Cô ấy một mình không thể đưa hai đứa trẻ đến bệnh viện, hỏi tôi có thể giúp không.
Tôi nhớ ra, kiếp trước cũng có những bữa tiệc, sinh nhật, câu lạc bộ đọc sách, hoạt dã ngoại như ... Hai đứa sinh đôi sinh non nên thể trạng yếu, cứ cách ba hôm lại ốm đau phải chạy vào viện, để ứng cứu cho La Vũ Thần, tôi không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu hoạt như rồi.
Tôi đã mong chờ bữa tiệc retro Hong Kong này từ rất lâu. Lúc đó, ấy cầu cứu tôi, vì liên quan đến con cái, tôi không do dự nhiều, đã chọn từ bỏ việc đi chơi, lái xe đưa ấy và hai đứa sinh đôi đến khoa cấp cứu nhi của bệnh viện.
Hôm đó, chúng tôi mỗi người bế một đứa trẻ, vất vả cả đêm, mãi đến hơn một giờ sáng mới mệt mỏi trở về nhà.
Kiếp này, tôi mình trong gương, không hiểu sao lại đột nhiên nhớ đến khoảnh khắc mẹ chồng ấy cầm d.a.o c.h.é.m về phía tôi, La Vũ Thần khoanh tay đứng bên cạnh, không hề ngăn cản.
Tôi cứng rắn từ chối: "Xin lỗi, tôi đã hẹn với bè từ lâu rồi, không thể đi cùng cậu ."
Đầu dây bên kia La Vũ Thần im lặng một lúc, dường như không tin lời tôi , lại nhấn mạnh một lần nữa: "Hai đứa sinh đôi thực sự ốm rất nặng!"
Tôi : "Vậy cậu nhanh chóng đưa con đến bệnh viện đi, đừng để chậm trễ."
"Sốt cao ở trẻ sơ sinh vẫn phải ý hạ sốt, kẻo co giật."
Giọng La Vũ Thần nghẹn ngào: "Mẹ chồng bà ấy đưa đón chị cả, mệt rồi, về nhà phải ngủ. Một mình tôi thực sự không thể đưa hai đứa đến bệnh viện..."
Tôi thản nhiên : "Cậu có thể , tiềm năng của con người là vô hạn."
"Cậu đã có thể sinh ra chúng, việc khó như cũng đã rồi. Đưa chúng đến bệnh viện thì có khó gì, chắc chắn không khó hơn sinh con đâu?"
"Hãy tin tưởng vào bản thân, cậu có thể , mẹ là siêu nhân mà!"
La Vũ Thần ở đầu dây bên kia yếu ớt đáp: "Cảm ơn cậu đã viên, tôi thử xem."
Không cần phải giúp đỡ tận tay và hỗ trợ tiền bạc thực tế.
Vài câu viên nhẹ nhàng, ai mà chẳng ?
Không ngờ tôi vừa khởi xe, La Vũ Thần lại gọi đến, vừa vừa khóc: "Tôi đã cố gắng rồi, thực sự không . Hai đứa trẻ, tôi không bế nổi, Tiểu Mễ, cậu giúp tôi với..."
Tôi kiên quyết tối nay tôi thực sự có việc, không giúp ấy .
Đầu dây bên kia, mẹ chồng La Vũ Thần mát mẻ: "Cô còn nó tốt bụng, tốt bụng cái gì!"
"Tôi thấy tim nó bằng đá, vô vô nghĩa!"
"Là bác sĩ mà thấy c.h.ế.t không cứu, hừ!"
Tôi lạnh, bà già c.h.ế.t tiệt này, cháu ruột mình ốm mà bà ta có thể lấy cớ đưa đón cháu mệt không giúp , trách móc người khác thì lại hùng hổ.
Bạn thấy sao?