3.
“Tôi lấy toàn bộ tài sản của mình, cộng thêm kỹ thuật phục nhan để đặt cược.
Anh dám không?”
Tống Mạt Mạt nghe đến ba chữ “kỹ thuật phục nhan”, trong mắt lóe lên một tia tham lam.
Nhưng rất nhanh, ta lại ra vẻ khinh thường, lạnh:
“Tài sản của đáng bao nhiêu chứ?
Hơn nữa, kỹ thuật phục nhan của chưa chắc đã giỏi hơn y thuật của tôi đâu.”
“Anh Cố Trạm à, cược như chẳng công bằng gì cả.”
Cố Trạm cưng chiều xoa đầu Tống Mạt Mạt, như trấn an:
“Chỉ là chơi vui thôi mà. Mười triệu, tôi cược Bạch Hoạch thua.”
Tống Mạt Mạt khẽ nép vào lòng ta, nũng nịu lên tiếng:
“Anh thật quá đáng~ Mười triệu ấy à, đủ mua mạng ta rồi.
Anh Cố Trạm, đừng bắt nạt ấy nữa~”
Tôi bật lạnh lẽo.
“Mười triệu?
Chẳng lẽ Cố đại thiếu gia chỉ định giá em ruột của mình có ngần ấy thôi sao?”
“Một hợp đồng của tôi thôi cũng không dưới mười triệu.”
“Tôi ra giá một trăm triệu — Cố tổng, dám cược không?”
Nghe tôi , mắt Cố Trạm đầy vẻ khó chịu, ánh tối sầm lại.
Tống Mạt Mạt thì tức đến mức ngực phập phồng, không nên lời.
Còn chưa kịp để Cố Trạm mở miệng, Tống Mạt Mạt đã vội thay ta nhận cược:
“Dĩ nhiên là cược!
Cô dám sỉ nhục Kiều Kiều như thế, chẳng khác nào công khai đối đầu với cả nhà họ Cố.
Chúng tôi cược bằng 1% cổ phần của tập đoàn Cố thị.”
Lời vừa dứt, tôi liền bật thành tiếng:
“1% cổ phần? Định bố thí cho ăn mày đấy à?”
Nghe , mặt Tống Mạt Mạt hết xanh lại trắng, không biết nên phản bác thế nào.
“1% cổ phần Cố thị cũng có giá ít nhất là 500 triệu,
có đủ sức theo mới tiếp đi!”
Đúng lúc đó, Lục Triệt vẫn nãy giờ im lặng, khẽ kéo tay tôi một cái.
Rồi lên tiếng:
“Tôi cược bằng 10% cổ phần của tập đoàn Lục thị.
Cố tổng, theo không?”
Tôi định ngăn lại, đã quay sang tôi, ánh mắt kiên định khiến tôi yên tâm hơn.
“Em tôi thành ra thế này, mười phần thì tám chín là do Cố Kiều Kiều ra.
Tôi sớm đã muốn đòi lại công bằng cho con bé rồi.
Huống chi, tôi tin vào y thuật của thần y Bạch.”
“Đi thôi, cứu em tôi là quan trọng nhất.”
Lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Cố Trạm thì lạnh lùng chằm chằm Lục Triệt, lòng hiếu thắng gần như đã chiếm lấy toàn bộ lý trí của ta.
Thế , vẫn còn một chút tỉnh táo giữ ta lại.
Bởi hiện tại có không ít người đang giơ điện thoại quay lại —
trận cược này không còn là trò nữa.
Trong lúc Cố Trạm còn đang do dự, Tống Mạt Mạt đã tự tin bước lên nhận lấy lời thách:
“Được thôi, mười phần trăm thì mười phần trăm!
Bạch Hoạch, tôi chờ đến ngày bị đập nát danh tiếng, phải lang thang ngoài đường!”
Thấy vẻ mặt đầy tự tin của Tống Mạt Mạt, Cố Trạm cuối cùng cũng yên tâm phần nào.
Tôi và ta nhanh chóng ký kết xong thỏa thuận cá cược.
Trước khi rời đi, Cố Trạm vẫn không quên buông lời châm chọc sau lưng tôi:
“Bạch Hoạch, nữ thần y không phải loại mèo chó nào cũng xưng đâu.
Tôi rất mong chờ cái ngày thân bại danh liệt.”
Câu này thì tôi lại thấy đúng —
“Nữ thần y” đích thực, đúng là không phải ai cũng xứng gọi như thế.
Khi đến nhà họ Lục,
Lục Tri Tri đang yên lặng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt.
Bạn thấy sao?