Trọng Sinh Tôi Thoát [...] – Chương 9

Phạm Giám tuy không đầu óc vẫn nhanh nhạy. Thấy thái độ của quản lý khách sạn, ta lập tức hiểu hình, gần như không chần chừ, đạp Tần Giảo Giảo ra xa.

 

Tần Giảo Giảo xuất thân từ gia đình bình thường, còn phải xài tiền của ta. Nhưng trước mặt ta lúc này ra vẻ là một "đại tiểu thư" giàu ngầm.

 

Một kẻ như ta chắc chắn sẽ chọn tiền hơn là phụ nữ. Điều này không cần cũng biết.

 

Phạm Giám vội vàng thanh minh: “Anh với ta không có gì đâu, chỉ là ta không khỏe, đưa ta tới khách sạn nghỉ ngơi…”

 

Tôi vỗ tay, lấy hai tấm chứng minh trên bàn trước quầy ném vào mặt ta, lạnh lùng : “Vậy nên định ngủ cùng với ta luôn đúng không?”

 

Có lẽ lúc này Phạm Giám cũng nhận ra không thể giấu nổi chuyện này nữa, ánh mắt trở nên lạnh lùng, bắt đầu đổ hết mọi tội lỗi lên Tần Giảo Giảo: “Đồng Đồng, không liên quan gì đến ta cả, là ta tự bám lấy ! Anh bị ta quyến rũ nhất thời mê muội mà thôi…”

 

Để chứng minh sự quyết tâm, ta thậm chí còn đẩy Tần Giảo Giảo ngã xuống đất, trợn mắt giận dữ: “Nói cho biết, từ nay về sau đừng phiền tôi nữa, tôi có rồi!”

 

Tôi thấy ánh mắt không thể tin nổi hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Giảo Giảo.

 

Không nhịn bật lạnh lùng.

 

này thật ra cũng chỉ bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của ta mà thôi. Vốn dĩ, ta cũng là người bị .

 

Đáng tiếc, ở kiếp trước, tôi đã thấy ta biết rõ mình là tiểu tam vẫn cố chen vào, còn cả dáng vẻ chua ngoa của ta bên giường bệnh của tôi.

 

Giờ đây, ta cũng đã nếm trải cảm giác bị người nằm bên cạnh mình coi như giày rách rồi, đúng không?

 

Trong lòng có đủ lạnh chưa? Đủ đau chưa?

 

Tôi định nhanh chóng rời khỏi "cuộc chiến" này, để lại hai người bọn họ tự mình diễn tiếp, nên cúi đầu, tỏ ra một vẻ mặt buồn bã: “Anh đừng nữa… Đừng lừa dối tôi nữa… Tôi hiểu rồi, người không mới là người thứ ba, tôi sẽ rời đi.”

 

Mẹ nó, hóa ra một "trà xanh" kiểu Quỳnh Dao lại sảng khoái thế này!

 

Nói xong, tôi không đợi Phạm Giám kịp phản ứng, lập tức xoay người bước nhanh về phía cầu thang xoắn dẫn ra đại sảnh.

 

Phạm Giám thấy "túi tiền" vàng rực sắp rời xa mình, sao lại không cuống lên?

 

Anh ta gần như lập tức định đuổi theo bị bảo vệ chặn lại.

 

Giữa tiếng giày cao gót nện lên bậc thang đá cẩm thạch, tôi nghe thấy tiếng cãi vã của Phạm Giám và Tần Giảo Giảo, tiếng gào giận dữ của người đàn ông, tiếng thét chói tai của người phụ nữ và một lần nữa... tiếng bạt tai rõ mồn một.

 

Mà từng cảnh từng cảnh ấy, từng là những gì đã xảy ra với tôi.

 

Giờ đây, cứ để bọn họ chó cắn chó đi.

 

Thật sự sảng khoái.

 

Cuối cùng, tôi bước xuống bậc thang cuối cùng, ngẩng đầu định bước ra khỏi đây.

 

Tôi biết, lúc này ánh mắt tôi chắc chắn tràn đầy vẻ lạnh lùng đến cực hạn cùng với nỗi cay đắng.

 

Nhưng khi tôi vừa ngẩng lên, lại đối diện với một đôi mắt lạnh lùng khác.

 

Trong đôi mắt ấy có chút tìm tòi, như đang nghiên cứu: “Rốt cuộc, vì sao em lại hận ta đến ? Chỉ vì ta phản bội sao?”

 

Tôi không trả lời ấy.

 

Quá khứ của tôi không thể chỉ một hai câu mà giải thích rõ ràng .

 

Và càng không đáng để ra với người ngoài.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...