Trọng Sinh Tôi Thoát [...] – Chương 7

Tôi không để tâm lắm, tiếp tục lo việc của mình. Nhưng khi bước ra khỏi thư viện, trong lòng tôi đột nhiên có cảm giác kỳ lạ. Ánh mắt của Giang Hoài Du không nồng nhiệt có gì đó khiến tôi cảm thấy ấy như thấu tâm can tôi.

 

Tôi thường rơi vào trạng thái quên mình khi tập trung học, thường ngồi bốn năm giờ mà không thay đổi tư thế, ít khi bị ngoại cảnh ảnh hưởng.

 

Vậy nên, có phải Giang Hoài Du thường tôi từ phía sau, cách vài hàng bàn trong phòng tự học của thư viện như thế không? 

 

Cứ lặng lẽ như thế.

 

Tôi chưa kịp suy ngẫm thì bên phía Phạm Giám đã có tĩnh.

 

Năm nay, dù bận học tôi vẫn không quên “chăm sóc” Phạm Giám. Mỗi tháng tôi đều tặng ta một số món quà nhỏ xa xỉ. Thỉnh thoảng, tôi còn chuyển khoản cho ta 500 đến 1,000 teej, không quên nhắn nhủ rằng cứ yên tâm chăm sóc bản thân, đừng tiếc tiền.

 

Lúc đầu, ta cũng tò mò về nguồn tiền của tôi, tôi lấy cớ là đi thêm.

 

Năm nhất đại học, tôi vẫn thỉnh thoảng ghé thăm Phạm Giám, lần nào cũng cố ý mặc quần áo xấu xí. Thậm chí có lần tôi còn cố đi ăn lẩu đến ba giờ rồi mới đến gặp ta.

 

Mùi dầu mỡ nồng nặc bám đầy quần áo trên người tôi khiến Phạm Giám không ngừng nhăn mặt ghét bỏ, như thể sắp nghẹt thở. Chỉ cần thấy biểu cảm đó, tôi lập tức tỏ ra đáng thương: “Chẳng phải em đi thêm để tiết kiệm tiền cho sao… Tất cả là vì đấy…”

 

Thế là ta đành phải nuốt nỗi khó chịu vào trong. Anh ta lo nếu lỡ lời, có khi sau này tôi sẽ không đưa tiền cho ta nữa.

 

Nhưng càng lúc ta càng cảm thấy mất mặt vì tôi, dần dần bắt đầu viện lý do bảo tôi đừng đến trường ta khi không cần thiết, lấy cớ là “sợ tôi vất vả”.

 

Tôi thật sự chỉ muốn phì !

 

Nhưng tôi lại thích kết quả này. Để Phạm Giám lúc nào cũng cảm thấy tôi ta hết lòng, tôi còn nhờ một người chuyên viết mấy lá thư sến súa, đều đặn mỗi ngày gửi tin nhắn cảm cho ta theo thời gian cố định.

 

Kế hoạch của tôi, bước quan trọng nhất là cho ta tin tưởng chắc chắn rằng tôi ta, để ta mãi chìm trong ảo giác rằng bản thân có thể nắm trọn trái tim tôi.

 

7

 

Con người, từ giàu có đến khó khăn, thường là như . Đối với Phạm Giám, kiểu người nghèo hèn, lại càng đúng.

 

Anh ta càng ngày càng đòi tôi nhiều tiền hơn tôi không bao giờ chiều ý hoàn toàn. Chỉ đôi ba lần đáp ứng ta trong cả chục lần ta đòi.

 

Anh ta có biết đến hiệu ứng Pavlov không?

 

Mỗi lần tôi rung lên cái chuông đó, ta chẳng khác gì một chó ngoan ngoãn chờ lệnh.

 

Người mà tôi cài ở bên cạnh ta cũng liên tục báo cáo tin tức cho tôi. Nói rằng ở trường, Phạm Giám công khai là đã độc thân từ lâu. Còn giao du với rất nhiều , một chân đạp đến mấy thuyền.

Nhưng tôi chẳng mảy may quan tâm.

 

Dù là ở kiếp nào, Phạm Giám cũng chỉ như cây sậy cắm xuống sông Hoàng Hà, nổi trôi vô định.

 

Cho đến khi, một tin tức mới nhất truyền đến.

 

Bạn mới của Phạm Giám tên là Tần Giảo Giảo.

 

Chính là ta, kẻ đã từng dụ dỗ Phạm Giám đến mức khiến tôi sảy thai, rồi còn đứng trước giường bệnh của tôi mắng chửi “đàn em.”

 

Nhớ đến khuôn mặt giả tạo và miệng lưỡi độc ác của ta, tôi lập tức phấn chấn.

 

Mẻ lưới đầu tiên đã thả xuống, bây giờ là lúc thu hoạch.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...