Trọng Sinh Tôi Thoát [...] – Chương 5

Từ khi bố mẹ tôi không giả nghèo nữa đã bắt đầu tiều xài xa hoa để trả thù.

 

Cái gì chứ, so với gạch vàng còn nặng hơn!

 

Tôi vẫn đang đỏ mặt tía tai bẻ cái bánh xe đó thì Giang Hoài Du đã bước dài hai ba bước đến bên cạnh tôi.

 

Anh ấy cũng không hỏi tôi về  “giám đốc Giang” đột ngột xuất hiện trong miệng tôi.

 

Dù là giọng điệu hay thần thái, đều có thể thấy đây là một người rất lạnh lùng.

 

Nhưng thật ra điều đó đã giúp tôi tránh khỏi một phen phải giải thích phiền toái.

 

“Tôi là Giang Hoài Du.” Anh ấy lạnh lùng

 

Nói xong, ấy dùng gót giày giẫm lên cái bánh xe bị kẹt một cách điêu luyện, rồi đưa tay nhận lấy ba cái vali hành lý.

 

“Đi thôi.”

 

Ba cái vali 28 tấc, khiến tôi giống như một người dân nhỏ bé, bị ấy cầm trên tay, càng khiến tôi trở nên nhỏ bé bên cạnh dáng người cao lớn của .

 

Tôi không khỏi cảm khái, chân dài muốn gì cũng , thật sự rất thoải mái.

 

Tôi vừa mới ngồi trên xe thắt dây an toàn thì nhận điện thoại của Phạm Giám.

 

Anh ta hùng hổ một câu: “Quản Đồng, mau đến trường học của chúng ta! Mua cho đồ dùng hàng ngày, còn có khăn trải giường, vỏ chăn các thứ, rồi lại dọn giường giúp !”

 

Cảm giác như tôi là người hầu của ta, còn có địa vị thấp đến mức giống như bụi bặm.

 

Âm thanh quá lớn, bên cạnh Giang Hoài Du nghe rất rõ.

 

Giang Hoài Du nhíu mày không gì.

 

Tôi thật sự không cảm thấy xấu hổ chút nào.

 

Sống hai đời, không có chuyện gì đáng ngượng ngùng.

 

Tôi nhẹ nhàng : “Được. Em vừa ra ga tàu hỏa. Lập tức sẽ đến.”

 

Đời trước tôi và Phạm Giám cùng nhau đi tàu hỏa.

 

Nhưng trong đời này ta lại quyết định đi một mình, là muốn xử lý chuyện gì đó.

 

Tôi đương nhiên rất vui, không phải cũng ta đi tàu hoả, ai lại không muốn chứ

 

Anh ta không thích máy bay sao?

 

Thế sống lại một đời, nhiều chuyện đã thật sự thay đổi.

 

Tôi khẽ trong mắt lại như có một lớp sương lạnh, giơ tay lên rồi cúp điện thoại.

 

Không biết có phải tôi ảo giác không, Giang Hoài Du dường như đã liếc tôi một cái.

 

Tôi quay mặt về phía ấy: “Đàn Giang, em đột nhiên có chút việc, có thể ơn cho em xuống xe trước không? Dừng ở ven đường là .”

 

Giang Hoài Du cũng không truy hỏi gì, lập tức dừng xe ven đường.

 

“Đồ đạc của em, sẽ mang về trước, chờ em về trường tìm lấy là .”

 

Tôi gật đầu.

 

Nhưng khi tôi kéo cửa ra muốn thò người ra ngoài, ấy lại đột nhiên lên tiếng: “Quản Đồng, không có quyền quản chuyện của em. Nhưng Quản đã nhờ chăm sóc em, cũng muốn một câu, bất kể lúc nào, trước khi người khác, đừng quên bản thân mình trước.”

 

Tôi có chút kinh ngạc, vào đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của ấy.

 

Nhưng thật ra trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp

 

Tôi mỉm : “Cảm ơn đã nhắc nhở. Em sẽ nhớ kỹ trong lòng. Chỉ là……”

 

Giọng tôi lạnh đi, trong mắt lộ ra một chút hận ý: “Có một số người, em sợ người ta rơi xuống không đủ thảm, cho nên muốn đem nâng đối phương lên cao một chút, lại cao một chút.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...