Trọng Sinh Tôi Thoát [...] – Chương 3

“Em đến mà.”

 

Trong kiếp trước, điều mà Phạm Giám tự tin nhất chính là việc tôi ta.

 

Nhưng ta nào ngờ rằng bây giờ tôi là một linh hồn hoàn toàn khác?

 

Một linh hồn tới từ mười năm sau, muốn nuốt chửng thịt ta, uống m.á.u ta, xé tan linh hồn này.

 

Phạm Giám lập tức hiện ra vẻ phấn khích.

 

Nhưng ta vẫn không hạ thấp cảnh giác.

 

“Vậy em điền ngay trước mặt đi.” Anh ta chọn trường hạng ba đúng ở thành phố G.

 

Thế là tôi nhanh chóng điền trường Z.

 

Sau đó, giả vờ e thẹn, đỏ mặt: “Cùng trong khu làng đại học cả, sau này mỗi ngày em sẽ qua thăm .”

 

Anh ta ngoài miệng thì đồng ý mặt mày lại có chút khó chịu.

 

Chắc là sợ tôi ảnh hưởng đến việc tán tỉnh các khác.

 

Tôi lạnh.

 

Thật sự nghĩ bà đây tất cả vì cái tên cặn bã như sao?

 

Phi!

 

Trường Z có chuyên ngành quản lý du lịch tốt nhất trong nước.

 

Kiếp trước, tôi từng nghe một buổi tọa đàm của giáo sư Trần ở trường Z.

 

Rõ ràng, đối phương có tầm sâu rộng, giúp tôi học hỏi rất nhiều.

 

Điều đó khiến tôi nhận ra rằng ngành quản lý du lịch không hề tầm thường như Phạm Giám ; ngành này cũng có bầu trời và biển lớn của nó.

 

Kiến thức hạn hẹp không thể hiểu thế giới, cái gọi là giới hạn trong miệng Phạm Giám đều chỉ là giới hạn của tầm ta mà thôi.

 

Tôi âm thầm hạ quyết tâm: tôi sẽ nên thành tựu trong ngành này, sẽ đứng đầu!

 

Tôi muốn Phạm Giám phải chịu gấp mười, gấp trăm lần những gì tôi đã trải qua trong kiếp trước!

 

Rồi để ta thấy tôi tỏa sáng trên đỉnh cao!

 

3

 

Về đến nhà, bố mẹ tôi mặt mày xanh mét ngồi trên sô pha chờ tôi.

 

“Con còn biết đường về à?! Bị một gã đàn ông lạ cướp mất linh hồn mà cả tương lai của mình cũng không màng sao!”

 

“Con đã điền nguyện vọng chưa?”

 

Kiếp trước, khi tôi về nhà, nguyện vọng của tôi đã chắc chắn là 630 điểm vào trường hạng ba, khiến bố tức giận đến suýt phát bệnh tim.

 

Tôi bố mẹ trước mặt, trông trẻ hơn rất nhiều so với hình ảnh trong ký ức, trong mắt không khỏi trào lên chút ấm áp.

 

Kiếp trước, đây là lần cuối cùng tôi cảm nhận sự quan tâm của bố mẹ.

 

Tôi mỉm bước đến, ôm cổ mẹ, nũng nịu : “Sao có thể chứ? Con đã điền nguyện vọng xong rồi! Là trường Z, ngành quản lý du lịch, là nguyện vọng mà con đã suy nghĩ kỹ lắm rồi!”

 

Bố tôi sửng sốt, sau đó nghi ngờ hỏi: “Thế tên đó cũng điền vào trường G à?”

 

Trước đây tôi thật sự ngu ngốc đến nỗi khiến bố cho rằng mọi quyết định của tôi đều vì Phạm Giám.

 

Tôi lại tiến đến, ôm lấy cánh tay bố: “Sao có thể chứ? Con của bố đã mở to mắt rõ rồi, đá bay tên rác rưởi đó rồi!”

 

Bố mẹ tôi tuy còn nửa tin nửa ngờ thấy tôi chắc chắn như , trong lòng cũng vui mừng không ít.

 

Huống hồ, hai năm nay tôi đã cãi nhau với bố mẹ không biết bao nhiêu lần vì Phạm Giám, quan hệ gần như đóng băng.

 

Khó khăn lắm mới có khoảnh khắc ấm áp như , bọn họ cũng không nỡ vỡ.

 

Khi một nhà ba người cùng ăn tối hòa thuận vui vẻ, tôi thử mở lời: “Bố, mẹ, con chọn ngành quản lý du lịch vì thực sự có niềm đam mê với lĩnh vực này nghề này đòi hỏi rất cao để có thể vào …”

 

Quả nhiên, trong mắt bố thoáng hiện lên tia vui mừng và kinh ngạc.

 

Sau đó, ông lại cảnh giác hỏi thêm một lần nữa: “Con thật sự đã chia tay với tên Phạm Giám đó rồi chứ?”

 

Tôi giơ tay thề: “Con chỉ còn ghét bỏ tên cặn bã đó, không còn chút cảm nào nữa!”

 

Nội tâm tôi đã đơn phương chia tay rồi, chắc không tính là lừa dối trời cao đâu nhỉ?

 

Bố tôi cuối cùng cũng yên tâm, ánh mắt lấp lánh rồi mở miệng: “Con à, thật ra… Năm con sinh ra, bố có lỡ mở vài nhà khách sạn, sau này lại vô mở thêm, rồi thành một chuỗi, khắp cả nước có đến mấy trăm chi nhánh.”

 

“Nói thật ra… Nhà chúng ta… cũng xem như là hào môn đấy?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...