Trọng Sinh Tôi Thoát [...] – Chương 2

Ban đầu, chỉ để kiếm thêm một khoản công việc tạm thời, tôi tự mình lên sân khấu , bê những tấm pha lê nặng hàng chục ký từ sảnh yến tiệc này qua bàn khác, một ngày mệt đến nỗi tay cũng không còn sức nâng lên.

 

Sau đó, để tiếp tục nhận đơn, trên bàn tiệc, tôi phải uống rượu liên tục, luân phiên rượu trắng, rượu vang, uống vào rồi nôn ra, rồi lại uống, đến mức sinh ra loét dạ dày, nhiều đêm không thể ngủ yên.

 

Thế mà ta lại vì một đơn hàng lớn mà đưa tôi lên giường người đàn ông khác.

 

Tôi bị hạ thuốc mê, cả người không còn chút sức lực.

 

Đối diện khuôn mặt phì nộn đầy dục vọng của tên đàn ông bẩn thỉu đang càng lúc càng tiến gần, tôi gom hết chút sức lực cuối cùng loạng choạng chạy vào phòng tắm lại trượt chân đập đầu vào bồn tắm và c.h.ế.t đi.

 

2

 

Tôi lấy lại bình tĩnh.

 

Rút mình ra khỏi đoạn ký ức ghê tởm và tối tăm đó, tôi về phía Phạm Giám trước mắt.

 

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi tự hỏi mình năm xưa rốt cuộc thích ta ở điểm nào.

 

Và rồi tôi nhận ra điều đáng buồn: chỉ vì một lần ta đỡ tôi khi tôi suýt trượt ngã xuống cầu thang.

 

Nghĩ lại, có khi lúc đó tên này chỉ nhân cơ hội sàm sỡ tôi, nếu không thì tay ta bám trên eo tôi lâu như mà không chịu bỏ ra để gì?

 

Chỉ với một màn hùng cứu mỹ nhân cũ rích, cộng thêm việc chơi bóng rổ không tệ và khuôn mặt tạm chấp nhận , mà tôi lại vì một tên cặn bã như để rồi biến mình thành cái xác không hồn, không ra người cũng không ra quỷ trong kiếp trước!

 

28 tuổi, tôi cảm thấy bi ai vì sự nông nổi của mình khi 18.

 

Kiếp trước, chính sự ngu ngốc của tôi đã tự g.i.ế.c c.h.ế.t bản thân. Điều này, tôi tự nhận trách nhiệm.

 

Nhưng cái tên đã đẩy tôi xuống vực sâu đó cũng đừng hòng sống yên ổn!

 

Sau ngần ấy năm lăn lộn trong thế giới đầy rẫy giả dối, tôi sớm đã không còn là ngây thơ, để hết tâm tư lên mặt như ngày xưa nữa.

 

Bây  giờ, nếu muốn ai, tôi cũng có thể vừa vừa tiễn họ vào quan tài.

 

, tôi nhẫn nhịn sự ghê tởm, dịu dàng tựa lên vai Phạm Giám.

 

"Anh Phạm, nếu đăng ký vào trường hạng ba, bố mẹ sẽ đuổi em ra khỏi nhà mất..."

 

Quả nhiên, ta nhíu mày định gì đó.

 

Anh ta chẳng bao giờ bận tâm đến sống c.h.ế.t của tôi.

 

Thậm chí ta chỉ muốn kéo tôi xuống vũng bùn và dìm thêm vài tấc.

 

Thấy , tôi tiếp lời ngay trước khi ta kịp mở miệng: "Cũng không có gì khoản 2.000 tiền sinh hoạt mỗi tháng của em sẽ không còn nữa.”

 

“À, đúng rồi, mẹ em còn bảo nếu em thi đỗ trường 985, mỗi tháng sẽ cho thêm 1.000.”

 

“3.000 đấy! Sau này mỗi tháng em có thể mua cho một đôi giày AJ..."

 

Điểm yếu lớn nhất của Phạm Giám chính là tiền.

 

Từ nhỏ ta đã mang trong mình cái nhãn “nghèo,” bề ngoài giả vờ không quan tâm kỳ thực tự ti đến tận xương tủy.

 

Thế nên, kiếp trước, khi mẹ tôi lén đưa tôi vài vạn để dưỡng thai, ta lập tức giật lấy số tiền đó, rống lên mấy câu rồi đưa em khóa dưới đi phòng.

 

Muốn phô trương thì chọn khách sạn năm sao rồi lại tiếc tiền.

 

Thật là đáng thương, đến mức buồn .

 

Tôi nhanh chóng tận dụng cơ hội: “Hay là thế này, chúng ta cùng đăng ký chuyên ngành của , Quản lý Du lịch, rồi sau này cùng nhau hướng dẫn viên du lịch nhé?”

 

Kiếp trước, tôi và Phạm Giám đều chọn chuyên ngành này.

 

Bởi vì ta không đủ điểm để vào ngành khác, nên chọn chuyên ngành có điểm thấp nhất mà vừa đủ điểm của ta.

 

Trong mắt ta, đây là chuyên ngành ít có tương lai nhất.

 

Đi thực tập thì lao giá rẻ cho khách sạn.

 

Sau khi tốt nghiệp, hoặc là phục vụ bàn trong khách sạn, hoặc là hướng dẫn viên du lịch.

 

Không có đường nào khác.

 

Vì chuyện này, ta cằn nhằn với tôi rất nhiều năm.

 

Tôi hết lần này đến lần khác nhượng bộ.

 

Quả nhiên, vừa nghe tôi đề nghị đăng ký chuyên ngành này, ta lập tức hứng thú hẳn.

 

“Thật chứ?”

 

“Đương nhiên rồi. Anh à. Nếu không phải vì muốn mua giày cho , sao em nỡ tách ra học ở hai trường khác nhau chứ ~”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...