9
Từ đêm đó, Phạm Giám liên tục gọi điện cho tôi như một kẻ điên.
Tôi hoàn toàn phớt lờ ta.
Anh ta lại gửi WeChat tin nhắn liên tục, không khác gì một trận b.o.m dội xuống.
Trước đây tôi gửi mười tin thì cùng lắm ta cũng chỉ trả lời một hai tin giờ đây, sự đê hèn của ta còn vượt xa hình ảnh đáng thương mà ta từng đóng giả sau khi phản bội tôi ở kiếp trước.
Vừa bài tập, tôi vừa cảm thán.
Hóa ra, có những người tự cho rằng mình chân thành trong mắt người khác, chỉ là ghê tởm và phiền phức.
Kiếp trước, tôi đúng là sống không ra gì, đi tìm một kẻ hèn hạ như ta.
Thế mà tôi còn “tha thứ” cho ta.
Chỉ có chút nhục nhã này sao đủ để sánh với nỗi đau xuyên thấu tâm can mà tôi từng trải qua?
Tôi muốn kéo ta xuống vực sâu, dẫm ta vào bùn lầy.
Giống như tôi đã từng tự nhấn chìm mình ở kiếp trước.
Tôi với Phạm Giám rằng bố mẹ tôi cũng đã giấu tôi, đến bây giờ tôi mới biết mình thật sự có gia thế.
Với diễn xuất và IQ của tôi trước khi tái sinh, ta tin không chút nghi ngờ, cho dù tôi chẳng phải là người có khả năng giành giải Oscar.
Tôi còn thêm: “Bố em muốn em phải đạt GPA 4.0 trước khi tốt nghiệp đại học.”
“Ông ấy nếu học hành không tốt thì không xứng đáng người thừa kế.”
Thật ra, tôi nhắm đến GPA này không phải vì em tôi.
Tôi đã có kế hoạch từ lâu là sau khi tốt nghiệp sẽ sang Thụy Sĩ học ở Học viện Quản lý Khách sạn Lausanne.
Đó là ngôi trường hàng đầu thế giới về quản lý khách sạn, nơi tôi có thể học hỏi một cách bài bản và mở rộng tầm quốc tế.
Đây chính là điều mà các thương hiệu khách sạn trong nước đang thiếu nhất.
Nhưng sao Phạm Giám có thể ngờ rằng tôi đang lừa ta?
Chữ “người thừa kế” khiến ta hoa mắt.
Nghĩ rằng mình sắp trở thành con rể của hào môn, ta hăng hái viên tôi học hành chăm chỉ, thậm chí còn nhiệt hơn cả tôi.
Không còn cái thái độ “Tôi tồi tệ, đừng ai mong tốt đẹp” như trước đây, giờ đây cứ cách vài ngày ta lại hỏi về điểm số của tôi.
Nếu có thể, có lẽ ta còn muốn khắc tám chữ “Học hành chăm chỉ, kế thừa gia nghiệp” lên trán tôi.
Tôi nghĩ đến cảnh ta tràn đầy mong chờ cuối cùng lại phải nhận lấy thất bại, trong lòng cảm thấy phấn chấn hơn hẳn, cả hiệu suất học tập cũng tăng lên nhiều.
Dĩ nhiên trước đó tôi đã thể hiện cảm của mình rất rõ ràng.
Tôi với ta rằng sinh hoạt phí của tôi đã tăng lên 10.000, mỗi tháng tôi gửi 7.000 vào tài khoản của ta.
Thêm vào đó, tôi còn một "tay súng" giúp tương tác với Phạm Giám qua điện thoại.
Giống như ta từng với tôi, có qua có lại thì mới tốt.
Chỉ là thường xuyên buồn nôn, thương tổn bản thân.
“Người sẵn lòng dành thời gian và tiền bạc cho , sao có thể không ?”
Nhờ thế mà Phạm Giám càng tin tưởng vào cảm của tôi không chút nghi ngờ gì.
Tác phong của ta ngày càng xa hoa, chắc mẩm rằng mình sắp trở thành con rể của một gia đình hào môn.
Anh ta phô trương sự giàu có, khoe khoang không ngớt.
Tôi thực sự rất hài lòng.
Dĩ nhiên, trong thời gian đó, Phạm Giám cũng bóng gió ngỏ ý muốn tiến thêm bước nữa trong mối quan hệ với tôi bị tôi từ chối thẳng thừng.
Có tiền thật sự khiến người ta tự tin hơn, nên sau khi bị từ chối, ta cũng chỉ ngượng ngùng mà im lặng, chẳng dám hó hé gì.
Rõ ràng một khoảng thời gian rất dài trước đó ta đã chán tôi, hái hoa bắt bướm khắp nơi.
Lúc này chẳng qua là muốn cho bản thân một viên thuốc an thần rằng đã hoàn toàn kiểm soát tôi trong lòng bàn tay.
Nhưng tôi sẽ không để ta như ! Kẻ đàn ông khốn nạn!
Bạn thấy sao?