Trọng Sinh Tôi Thoát [...] – Chương 1

1

 

Đầu đập vào bồn tắm một cái, tôi mở mắt ra, trước mặt là màn hình máy tính sáng trắng.

 

Vai tôi bị ai đó ôm lấy, giọng của một chàng trai vang lên bên tai: "Đồng Đồng, em đi theo đăng ký học cùng trường đi! Tuy rằng điểm thi đại học của hai ta kém nhau đến hơn 200 điểm còn gì quan trọng hơn cảm của hai ta chứ?”

 

“Em xem nếu hai ta xa nhau, lỡ khoảng cách phai nhạt cảm thì sao... Anh chỉ muốn cùng em bên nhau suốt đời!"

 

Người đang chính là chồng tôi, Phạm Giám.

 

Trước mặt tôi lúc này là dáng vẻ của ta khi 17-18 tuổi.

 

Tôi dụi mắt, không dám tin vào những gì đang thấy.

 

Trên màn hình rõ ràng là giao diện khai báo nguyện vọng thi đại học.

 

Bây giờ là năm 2008.

 

Là mười năm trước khi tôi qua đời ở kiếp trước.

 

Ở kiếp trước, tôi người con trai này đến cuồng si, hơn nữa còn mang não bộ của một kẻ mù quáng vì .

 

Anh ta thi đại học 400 điểm.

 

Tôi 630 điểm, vốn dĩ có thể đỗ vào một trường 985 khá tốt.

 

Nhưng cuối cùng, chỉ vì vài lời ngon ngọt, những lời thề thốt như "biển cạn núi mòn", tôi đã theo ta vào học một trường hạng ba.

 

Bố tôi tức giận đến phát điên, còn tôi thì cứng đầu tuyên bố "Tình trên hết mọi thứ."

 

Suýt chút nữa thì bố tôi bị lên cơn đau tim ngay lúc đó.

 

Điều đáng sợ hơn là, học kỳ hai năm nhất tôi phát hiện mình đã mang thai.

 

Tôi ôm bụng to trở về nhà.

 

Bố tôi muốn tôi thai và rời xa Phạm Giám lúc đó cảm tôi dành cho ta đã quá sâu đậm, tôi quyết tâm muốn ở bên ấy.

 

Cuối cùng, bố không chịu nổi nữa, đuổi tôi ra khỏi nhà.

 

Tôi cứ tưởng Phạm Giám sẽ chăm sóc tốt cho tôi, một người không nơi nương tựa, không ngờ ta chỉ cho tôi một căn phòng trọ rẻ tiền ở ngoài khuôn viên trường, rồi bỏ mặc tôi ở đó một mình.

 

Nơ đói tối tăm ẩm ướt chưa , ngay cả nhà vệ sinh cũng không có.

 

Sau đó, khi mang bụng bầu bảy, tám tháng, tôi phải một mình đi đến nhà vệ sinh công cộng tối tăm vào đêm khuya.

 

Vì bụng quá lớn, mất thăng bằng nên tôi trượt chân ngã mạnh xuống đất, dẫn đến sảy thai.

 

Trong khi tôi đang nằm trong phòng cấp cứu vì mất nhiều m.á.u thì Phạm Giám lại đang cùng em học khóa dưới ở khách sạn.

 

Bọn họ ở khách sạn bốn sao 400 tệ một đêm, gần bằng toàn bộ tiền nhà của tôi một tháng.

 

Tiền đó còn là tiền dưỡng thai mà mẹ tôi phải lén đưa cho tôi.

 

Đối mặt với học khóa dưới, đứng trước giường bệnh, hống hách mắng tôi là “Bà già thừa thãi”, “Phế vật ngay cả con cũng không giữ nổi”, “Không trách người đàn ông của chị cắm sừng chị”, tôi tức đến gần phát điên.

 

Còn Phạm Giám thì đứng đó, vừa mệt mỏi, không quan tâm đến tôi, ngược lại cau mày lẩm bẩm: “Không còn gì để nữa.”

 

Sau đó, ta xoay người, đuổi theo em xinh đẹp của mình.

 

Sau khi bị bỏ rơi, ta lại quay lại tìm tôi, không ngừng thao túng tâm lý tôi: “Không có tử cung thì em chẳng thể có con nữa.”

 

“Em mới chỉ đăng ký nguyện vọng mà bố mẹ em đã đuổi em ra khỏi nhà, nếu họ biết em mang thai rồi sảy thai, bọn họ có chấp nhận không? Em còn có thể về đâu chứ?”

 

“Đàn ông đôi khi chỉ là không kiềm chế . Chuyện có gì to tát đâu?”

 

“Hơn nữa với ấy chỉ là chơi thôi, chỉ có với em là nghiêm túc. Tình cảm nhiều năm của chúng ta, chẳng lẽ em không hiểu sao?””

 

Và tôi, lại nhẫn nhịn.

 

Hơn nữa, sau bao lần bị ta thao túng tinh thần, tôi dần nghi ngờ bản thân và càng quyết tâm ở bên cạnh ta.

 

Dù mỗi ngày ta về nhà với mùi nước hoa khác nhau, dù tôi thường thấy dấu son môi khác màu trên cổ áo của ta, tôi vẫn tự dối mình rằng “Đó chỉ là chơi , người ta thật lòng là tôi.”

 

Sau đó, Phạm Giám việc ở khách sạn ba năm, thấy mệt mỏi và không kiếm nhiều tiền thì đúng lúc gặp một cơ hội, ta liền bắt đầu dịch vụ cho người khác sảnh yến tiệc và phòng VIP.

 

Còn thêm dịch vụ  "buôn người", cung cấp nhân viên tạm thời trong các buổi yến hội tại khách sạn.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...