Đọc từ đầu:
Trần Trạch Dân giận đến mức mặt mũi tím lại, hét lớn: “Cô láo! Rõ ràng là ghen với tôi và Lưu Ninh nên mới bịa chuyện đảo trắng thay đen thế này!”
“Tôi học hành chăm chỉ, chỉ mong giúp làng mình thoát nghèo, sao lại bôi nhọ tôi đến mức đó?”
Tôi hắn đầy khinh bỉ: “Trần Trạch Dân, tỉnh lại đi. Làm sai thì phải dám nhận lỗi, đừng có quanh co chối tội nữa.”
Hắn còn định thêm, dân làng đã không còn nghe hắn gì nữa.
Mọi người đẩy hắn về nhà, buộc hắn trả lại hết số tiền đã lừa của bà con.
Âm thanh ồn ào dần khuất xa.
Nhân viên ủy ban quay sang tôi, ánh mắt đầy tán thưởng: “Cô trẻ, em giỏi đấy. Suy nghĩ cẩn trọng, lại biết nhẫn nhịn đúng lúc — không phải ai cũng như em đâu.”
Anh ta với vẻ đầy hài lòng: “Tôi ở đây bao năm, gặp không ít người bị lợi ích mờ mắt, rất hiếm có người nào như em — dù từng bị tổn thương vẫn giữ bình tĩnh để phản công.”
Cụ Lý chống gậy bước lại gần, trong đôi mắt đục ngầu ánh lên giọt nước mắt: “Con ơi, may mà có con đấy. Nếu không nhờ con, tụi ông bà già này coi như mất sạch cả vốn liếng dưỡng già rồi.”
Thím Vương cũng lau nước mắt, dúi vào tay tôi hai quả trứng gà còn nóng hổi:
“Con ngoan, cầm lấy, thím biết con khổ lắm.”
Nhân viên tiếp nhận sắp xếp lại hồ sơ trên bàn, rồi nghiêm túc vỗ nhẹ vai tôi:
“Yên tâm đi, chuyện lừa đảo này tôi sẽ đúng quy định mà báo cáo. Còn giấy báo trúng tuyển của em, tôi sẽ đích thân thủ tục. Sau này có gì khó khăn, cứ với tôi.”
Anh ta dừng lại một chút, rồi mỉm : “Thanh Bắc là nơi tốt. Cố gắng học hành, đừng để mấy chuyện dơ bẩn này cản đường tương lai của em.”
Mắt tôi cay xè, sống mũi nghèn nghẹn.
Kiếp này, sẽ không còn ai có thể cướp đi cuộc đời của tôi nữa.
8
Trời dần sập tối, từ sân nhà họ Trần vang lên tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng.
Trần Trạch Dân và Lưu Ninh bị dân làng vây chặt trong sân, bên trong hỗn loạn không chịu nổi.
Cha mẹ Trần Trạch Dân vẫn cố cãi chày cãi cối, mọi lời biện hộ đều bị tiếng mắng mỏ giận dữ của dân làng át đi.
Tôi đứng ngoài sân, lặng lẽ tất cả bằng ánh mắt lạnh băng.
Nỗi nhục kiếp trước, cuối cùng cũng rửa sạch vào khoảnh khắc này.
Nhân viên ủy ban , rất nhanh đã giúp tôi hoàn tất thủ tục nhập học.
Ngày tôi nhận giấy báo nhập học chính thức của Đại học Thanh Bắc, nắng trời rực rỡ như đặc biệt dành riêng cho tôi, ánh nắng chiếu lên người, ấm áp vô cùng.
Gửi kèm với giấy báo đó, còn có công văn hỏa tốc từ phòng giáo dục huyện, thông báo Trần Trạch Dân bị hủy tư cách nhập học.
Sau khi điều tra xác minh, họ kết luận Trần Trạch Dân tiếp tay cho Lưu Ninh giả giấy báo trúng tuyển, ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của kỳ thi.
Dù hắn có điểm thật và đậu thật, hành vi vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc trung thực, không đủ tư cách sinh viên.
Tin tức này nhanh chóng lan khắp làng.
Nhà họ Trần một lần nữa bị dân làng vây kín, đến mức tường đất trong sân cũng sắp bị xô đổ.
Tẩu thuốc trên tay ông Trần bị ai đó hất rơi xuống đất, Trần Trạch Dân thì co rúm lại ở góc sân, trên mặt đầy dấu tay bị đánh sưng đỏ.
“Trả lại tiền đây!”
Cụ Lý đập mạnh gậy trúc xuống bậc cửa: “Tôi nuôi gà mái nửa năm trời, chỉ để đổi lấy một câu dối trắng trợn của cậu à?”
Thím Vương thì lao lên, túm chặt tóc mẹ Trần Trạch Dân, gào lên:
“Trả lại tiền học cho cháu tôi! Năm đồng đó là tôi bán trứng ba tháng trời mới dành dụm ! Lương tâm nhà các người bị chó tha rồi à?!”
Mẹ Trần Trạch Dân vùng vẫy, tóc rối tung che kín mặt, trông không khác gì người điên.
Trần Trạch Dân bỗng nhào tới chân tôi, ôm chặt lấy chân tôi không buông:
“Huệ Quyên! Cứu với! Nể tụi mình lớn lên cùng nhau, em cứu với!”
Hắn khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem: “Anh biết sai rồi! Chỉ cần em cầu xin giúp với bà con, … trâu ngựa đền ơn em cũng !”
Cha hắn cũng chẳng còn chút sĩ diện nào, gương mặt đen sạm giờ cũng lấm tấm nước mắt:
“Con ơi, ba đã từng cứu mạng tôi, tôi xin , giúp Trạch Dân một lần! Nếu nó không vào Thanh Bắc, đời này coi như chấm hết!”
Tôi đứng cao xuống đám người dưới chân, trong lòng không có lấy một chút thương .
“Làm trâu ngựa?”Tôi bật lạnh, một cước đá văng Trần Trạch Dân ra xa:
“Mấy chuyện dơ dáy nhà các người ra suốt bao năm, một câu xin lỗi là xong hết à?”
“Và đừng lôi ba tôi ra nữa. Ông ấy cứu người bị nạn, chứ không cứu mấy kẻ vong ân bội nghĩa như các người!”
Trần Trạch Dân quỳ rạp trên đất, gào lên như chó bị gãy xương sống, thảm đến mức không nỡ .
Hắn túm chặt lấy vạt áo tôi: “Huệ Quyên! Anh biết lỗi rồi! Chỉ cần em tha cho lần này, —”
“Tha cho ?”
Tôi lùi lại một bước, giật mạnh áo ra khỏi tay hắn, vừa vỗ sạch vạt áo, vừa hắn bằng ánh mắt ghê tởm.
Gió lạnh đêm hôm đó hắn đẩy mẹ con tôi xuống đường ray bỗng như lướt qua mặt tôi lần nữa.
Bạn thấy sao?