Trọng Sinh Tôi Không [...] – Chương 9

Chương 9 (Hoàn)

Tôi không đẩy ta ra, mặc kệ ta ôm tôi phát điên.

Cho đến khi tiếng khóc bên tai dần nhỏ lại, tôi mới chậm rãi mở miệng :

“Cố Viễn, ở kiếp trước, như , chúng ta chỉ là trao đổi lợi ích. Vậy bây giờ, có gì đáng để tôi ở lại?”

Cố Viễn chậm rãi nới lỏng vòng tay đang ôm tôi, đôi mắt đỏ hoe tôi, hơi thở dồn dập, giống như đang nghẹt thở.

Cảm giác này, tôi hiểu rất rõ, kiếp trước, ngày hôm đó, khi ta sỉ nhục bà ngoại tôi, ném thuốc tránh thai vào người tôi, tôi cũng đã khóc như thế này.

ta vì để ngăn tôi khóc, đã ghì chặt tôi xuống giường mà phát tiết, sau đó thô bạo nhét một viên thuốc vào trong miệng tôi.

Lần đó, viên thuốc không bị nghiền thành bột để trộn vào đồ ăn của tôi, vị rất đắng.

Tôi đưa tay chạm vào khuôn mặt của ta, đáy mắt ta lóe lên một tia sáng hy vọng.

“Cố Viễn, đừng khóc nữa, thì ra dáng vẻ khóc lại xấu như .”

11

Sau khi về đến nhà, tôi cởi áo khoác trên người đã bị nước mắt của ta bẩn, ném thẳng vào thùng rác.

Sáng hôm sau, tôi đưa bà ngoại ra sân bay.

Khi đang ngồi chờ lên máy bay trong phòng VIP, Cố Viễn lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi, ta đứng ở cửa, vẫy tay chào bà ngoại.

Bà ngoại không biết những chuyện Cố Viễn đã với tôi ở kiếp trước, vẫn lưu luyến trò chuyện với ta.

Bà ngoài còn thở dài tiếc nuối rằng chúng tôi không thể trở thành một đôi.

Trong lúc Cố Viễn chuyện với bà ngoại, ánh mắt ta thỉnh thoảng lại liếc về phía tôi, chỉ là mỗi khi chạm phải ánh của tôi, ta lại nhanh chóng né tránh.

Có bà ngoại ở đây, lần này ta tỏ vẻ đàng hoàng hơn hẳn.

Anh ta không khóc cũng không loạn, chỉ lịch sự đưa mắt tiễn chúng tôi rời đi.

Hai mươi tiếng sau, máy bay hạ cánh, tôi cũng chính thức bắt đầu cuộc sống mới của mình.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, tôi ngồi trong phòng việc xem tài liệu, bà ngoại mang đĩa trái cây đặt lên bàn của tôi, sau đó bà đưa cho tôi một cái thẻ ngân hàng.

Bà ngoại : “Cái này là Cố Viễn lén đưa cho bà đấy, thằng bé sợ cháu không nhận, nên dặn bà khi đến nơi rồi mới đưa cho cháu.”

Tôi nhận lấy thẻ, tiện tay ném sang một bên, mỉm : “Biết rồi bà ơi, sao cháu lại không nhận chứ, ta suy nghĩ nhiều rồi.”

Bà ngoại cưng chiều chạm nhẹ vào mũi tôi: “Đồ mê tiền nhỏ của bà.”

Sau khi đưa bà ngoại trở về phòng, tôi quay lại phòng việc.

Nhìn thoáng qua tấm thẻ kia, tôi không nhịn mà lập tức tra cứu số dư trong thẻ.

Dãy số hiện lên trên màn hình máy vi tính khiến tôi nheo mắt cẩn thận đếm lấy: hàng chục, hàng trăm, ngàn, vạn…. mười vạn… trăm vạn… ngàn vạn… trăm triệu… 

Sau khi đếm đi đếm lại ba lần, tôi mới chắc chắn.

Thì ra ở kiếp này, Cố Viễn giàu hơn tôi rất nhiều.

Tôi thoải mái nhận lấy số tiền này, tắt máy tính rồi lên giường ngủ một giấc ngon lành.

Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ.

Tôi mơ thấy kiếp trước, năm tôi mười tuổi, sau khi Cố Viễn đón đi, bà ngoại đổ bệnh nặng.

Tôi cầm theo số tiền nhặt ve chai kiếm cùng tiền hàng xóm quyên góp, đi bộ suốt đêm đến bệnh viện trong thành phố để đóng viện phí tôi bị bảo vệ đuổi đi vì tưởng là kẻ ăn xin.

Tôi giơ ra tờ giấy báo nợ tiền viện phí thật dài, vừa khóc lóc vừa giải thích.

Lúc đó, Cố Viễn bước ra từ đám đông đứng xem, giúp tôi giải vây, còn trả nốt số tiền còn thiếu.

Anh ta mặc bộ quần áo sạch sẽ, trên người phảng phất hương thơm nhẹ nhàng.

Khi ấy, cả người ta như đang tỏa sáng.

Sau khi bà ngoại qua đời, Cố Viễn đưa tay lau đi vết bẩn trên mặt tôi, dịu dàng với tôi:

“Ninh Ninh, theo về nhà đi. Sau này, sẽ bảo vệ em.”

Năm đó, là năm cuối cùng đôi mắt ta vẫn còn trong sáng.

Năm đó, ta mười hai tuổi, còn tôi mười tuổi.

12

Lại một mùa đông đến.

Khi tôi một lần nữa nghe tin tức về Cố Viễn đã là năm năm sau.

Sau khi tôi rời đi, ta cũng rời khỏi nhà họ Cố, về phần đi đâu thì không ai biết.

Trong lúc vô tôi ấn vào xem blog của một đối tác trong giới, thấy người đó đăng tải một đoạn video ngắn kèm theo dòng thích:

[Người này trông có giống cậu hai nhà họ Cố không? Ha ha ha!]

Trong video, một người đàn ông lang thang với bộ quần áo rách rưới khuôn mặt vẫn sạch sẽ đang tựa vào gốc cây sồi trang trí đèn Giáng Sinh, nhấm nháp một quả cà chua..

Chỉ cần có người đi ngang qua, ta sẽ quay về phía căn biệt thự đối diện mà hét lớn:

“Vợ ơi, ăn xong cà chua rồi sẽ về ngay nhé!”

Ánh mắt tôi rơi xuống góc trái màn hình video.

Địa điểm ghi là Winnetka– Lincoln Avenue.

(Hoàn toàn văn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...