Nhờ danh tiếng đó, tập đoàn Cố thị vốn dĩ đang dần mờ nhạt bỗng một lần nữa trở thành tâm điểm của dư luận.
Dưới vỏ bọc từ thiện, nhân hậu, gần gũi với quần chúng, lợi nhuận của công ty rốt cuộc lại đạt kỷ lục mới.
Những người trước đây chỉ dành ánh mắt tán thưởng cho Cố Lâm, bây giờ cũng bắt đầu Cố Viễn bằng con mắt khác.
Từ khoảnh khắc đó trở đi, mặc dù Cố Viễn đã nở mày nở mặt cũng không còn tin tưởng bất kỳ ai nữa, hôm ấy, ta ngồi một mình rất lâu.
Anh ta tin rằng tất cả mọi người đối xử tốt với mình đều là có mục đích.
Mỗi lần trên truyền hình phát sóng câu chuyện năm xưa của ta và tôi, ta lại căm hận tôi và bà ngoại một lần.
Anh ta cũng trút hết những ánh mắt lạnh nhạt và sự sỉ nhục mà mình từng chịu đựng lên đầu tôi và bà ngoại, bởi vì chúng tôi là những người đến từ trong thôn kia.
Chỉ có như , ta mới có thể dễ chịu hơn một chút.
Sau khi ngôi nhà cũ sụp đổ, mặc dù tôi cứu sống đã mất đi chân phải.
Hai năm sau khi chúng tôi âm thầm ly hôn, Cố Viễn và Vu Linh bí mật kết hôn.
Đến năm thứ năm sau khi Vu Linh vào nhà họ Cố, hai người xảy ra tranh chấp ly hôn vì phân chia tài sản không đều, khiến vụ việc bị đẩy lên tòa án.
Đầu đuôi câu chuyện tôi và Cố Viễn ly hôn, bao gồm cả chuyện thuốc tránh thai, đều bị đào bới lên và lan truyền rầm rộ trên truyền thông.
Hình tượng của nhà họ Cố sụp đổ chỉ sau một đêm.
Tường đổ thì nhiều người đẩy, công việc kinh doanh của Cố Viễn rơi xuống vực thẳm, còn bị điều tra ra chuyện giả sổ sách.
Sau khi Cố Viễn vào tù, bố mẹ nhà họ Cố dẫn theo Cố Lâm ra nước ngoài điều hành công ty mới.
Lúc này, cuối cùng ta mới nhận ra, mình lại bị bỏ rơi một lần nữa.
Việc bố mẹ nhà họ Cố muốn ta cưới tôi, chỉ là để tận dụng xu hướng truyền thông của thời đại mới, khiến người bình thường có thể cảm nhận sự ấm áp của hào môn.
Còn công ty mà bọn họ giao cho Cố Viễn, từ lúc chúng tôi kết hôn đã bắt đầu có dấu hiệu giả sổ sách.
Mà bố mẹ nhà họ Cố cũng không phải không có quyền lên tiếng, chỉ là bọn họ đang diễn một vở kịch lớn để tích lũy sức mạnh cho Cố Lâm ở công ty mới tại nước ngoài.
Đón Cố Viễn về nhà họ Cố, chỉ là để sau này khi có biến cố xảy ra, có thể đẩy ta ra vật hy sinh.
Một gia tộc có thể đứng vững trong thương trường nhiều năm, chắc chắn phải có sự phòng ngừa chu đáo.
Nếu như mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, cùng lắm chỉ là trong nhà nuôi thêm một kẻ ăn không ngồi rồi.
Dù sao, Cố Lâm vẫn là bảo bối đã gắn bó với bọn họ từ nhỏ.
Cho dù có chút thân với Cố Viễn đi nữa thì mười năm xa cách cũng đủ để phai nhạt tất cả..
Lắng nghe Cố Viễn ở trước mặt tôi bình thản kể về những chuyện xảy ra ở kiếp trước.
Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao sau khi trọng sinh ta lại muốn tự mình kiếm tiền, không muốn khỏi nhà bà ngoại.
“Ở kiếp trước những nỗ lực của ở trong mắt bọn họ chỉ là trò .”
“Anh đã từng ghét bỏ dòng m.á.u thôn Lệ Sơn chảy trong người em, không ngờ rằng, dòng m.á.u chảy trong người còn bẩn hơn.”
Tôi nhún vai, tò mò hỏi: “Vậy sao trọng sinh trở về?”
Nghe tôi hỏi như , trên mặt Cố Viễn hiện lên một nụ .
“Năm thứ hai ở trong tù, mỗi ngày những lời hứa dành cho em cứ vang vọng bên tai . Anh đã rằng sẽ đưa em đến đại lộ Lincoln, hàng năm sẽ cùng em đón Giáng sinh, đợi khi có tiền sẽ dẫn em đi du lịch. Anh sẽ bảo vệ em, muốn cùng em sinh một đứa con…”
Nói đến đây, ánh mắt Cố Viễn trùng xuống.
Anh ta nghẹn giọng : “Những chuyện đó, chưa một điều nào cả.”
“Sau một giấc ngủ, tỉnh dậy thấy bà ngoại đang cõng trên đường đến bệnh viện thị trấn. Khi đó mới biết, mình đã trọng sinh.”
“Anh nghĩ rằng, đây là cơ hội để bù đắp cho em.”
“Ngày hôm đó, thấy em lén lút chạy đến nhà máy của nhà họ Cố, thấy em tìm mẹ giúp , khi đó mới biết, em cũng trọng sinh.”
“Ban đầu không biết mục đích của em là gì, sau đó thấy em vào trường học rồi mỗi ngày đều vùi đầu vào học tập, xem tiền quan trọng hơn bất cứ thứ gì, mới hiểu, em muốn lại với những gì đã với em.”
10
So với ta, tôi vẫn còn nhân từ hơn rất nhiều.
Anh ta đã lợi dụng tôi suốt nửa cuộc đời vì tiền, còn tôi chỉ lợi dụng một đoạn thanh xuân ngắn ngủi của ta mà thôi.
Biết báo ứng của ta ở kiếp trước, tôi không có cảm giác gì cả.
Những chuyện đó là do chính ta ra, gia đình ta đối xử với ta thế nào không liên quan gì đến tôi.
Bất kể về sau ta như thế nào thì những điều ta đã từng với tôi vẫn là sự thật không thể chối cãi.
Nếu như sau này ta có một cuộc sống thuận buồm xuôi gió, gia đình êm ấm sung túc, liệu ta có biết hối hận không?
Không, chắc chắn là không.
Tôi gật đầu: “Biết rồi, bà ngoại đang đợi tôi ở nhà, tôi phải về đây, hành lý vẫn chưa thu dọn xong.”
Khoảnh khắc tôi vừa quay người đi, Cố Viễn đã đưa tay giữ chặt cánh tay tôi, hai chúng tôi bốn mắt nhau.
“Giang Ninh.”
Đôi môi ta khẽ run rẩy, đáy mắt đỏ ngầu.
Tôi khẩy: “Tổng giám đốc Cố, đây là muốn khóc sao? Tôi nhớ xưa nay không bao giờ rơi nước mắt mà.”
“Giang Ninh…”
Giọng của ta có chút run rẩy.
Tôi lạnh lùng ta, cho đến khi cánh tay của tôi bắt đầu đau nhói, tôi mới nhíu mày : “Buông ra.”
Cố Viễn lập tức thả cánh tay của tôi ra, hít mũi một cái trong mắt vẫn ngân ngấn nước giống như đứa trẻ tám tuổi năm đó.
Anh ta quay người mở cửa xe, ngẩng đầu, hít sâu một hơi : “Để đưa em về nhà bà ngoại.”
“Không cần.”
Nói xong, tôi bước về phía trước.
Giọng ta khàn đặc: “Lên xe đi, là người đưa em đến nhà họ , đường về cũng nên do đưa em đi.”
Tôi không trả lời ta, cũng không quay đầu lại.
Tôi chỉ thấy bóng đèn xi-nhan nhấp nháy phản chiếu trên mặt đường, phía sau lưng là âm thanh của cơ xe chạy chậm rãi theo sau.
Nửa tiếng sau, tôi đứng trước cổng biệt thự đã mua cho bà ngoại.
Đèn xe phía sau lưng cũng tắt.
Khi tôi đang mở cánh cổng lớn, sau lưng vang lên tiếng đóng cửa xe nặng nề, sau đó là tiếng bước chân dồn dập.
Giây tiếp theo, tôi bị kéo vào vòng tay của Cố Viễn.
Cố Viễn vùi đầu vào vai tôi, lặp đi lặp lại: “Đừng đi, em là do nuôi lớn, em không thể bỏ mặc .”
“Ở kiếp trước đã nhận báo ứng rồi, kiếp này vẫn luôn âm thầm chuộc lỗi, tại sao em không thể cho một cơ hội?”
“Giang Ninh, cầu xin em, chỉ một lần thôi, không còn nhà nữa, chỉ có em và bà ngoại là thật lòng với , xin em…”
Bạn thấy sao?