Trọng Sinh Tôi Không [...] – Chương 7

Chương 7

Nhưng khi ấy tôi lại luôn mơ tưởng trúng số để thay đổi điều kiện gia đình, cũng như rút ngắn khoảng cách với nhà họ Cố.

Bất kể là trận đấu bóng đá hay mã cổ phiếu, tôi đều nhớ rõ ràng trong đầu.

Năm mười mấy tuổi, tôi dùng số tiền kiếm từ những thông tin trong ký ức, mua nhiều căn nhà và mặt bằng, đứng tên bà ngoại.

Sau khi trưởng thành, tôi còn thành lập nhiều công ty riêng của mình, phát triển không ít hoạt kinh doanh ở nước ngoài.

Cho nên hiện tại, tôi dự định đưa bà ngoại đi định cư ở nước ngoài.

Khi trở lại nhà họ Cố để từ biệt, trong khu vườn nhà họ Cố, mẹ Cố khoác tay tôi, khẽ thì thầm bên tai:

“Ninh Ninh à, cháu còn trẻ mà đã thành công như , nếu sau này có thể con dâu của dì thì tốt biết bao.”

“Ra nước ngoài rồi nhớ gọi điện thoại cho dì nhiều vào nhé, nếu cháu muốn quay về, nhà họ Cố mãi mãi có một căn phòng dành cho cháu.”

Tôi dựa vào vai mẹ Cố, lẩm bẩm: “Dì ơi, sau này nếu dì nhớ cháu, chỉ cần một cuộc gọi điện thoại, cháu sẽ về ngay.”

Mẹ Cố gật đầu, sau đó thở dài : “Hai em nhà này cũng đã trưởng thành rồi, sau này tập đoàn Cố Thị cũng phải chọn người kế thừa.”

“Ninh Ninh, con hiểu biết nhiều về lĩnh vực này, có đề xuất gì không?”

“Chọn Cố Lâm đi ạ.”

Mẹ Cố ngồi thẳng người dậy, có chút kinh ngạc tôi: “Con và Cố Viễn là thanh mai trúc mã, sao lại bảo dì chọn Cố Lâm?”

9

Bởi vì cho dù Cố Lâm có lạnh lùng đến đâu, ấy cũng sẽ không dùng thủ đoạn với người trong gia đình tôi lại không thể ra câu này.

“Dì ạ, Cố Lâm trầm ổn, còn Cố Viễn bao năm nay cũng chẳng mấy quan tâm đến chuyện của công ty, đúng không?”

Mẹ Cố gật đầu: “Cũng đúng, mấy ngày trước nghe tin cháu sắp đi, thằng bé còn chủ sau này chuyện công ty cứ giao cho trai, thằng bé chỉ muốn một kẻ nhàn nhã ăn chơi hưởng thụ. Dù không biết có phải do thằng bé giận dỗi mới như không quả thực, thằng bé vẫn chưa đủ chín chắn.”

Tôi đã mất hai kiếp để thoát khỏi cánh cổng nhà họ Cố.

Có thể chủ cuộc đời mình thật tốt.

Hôm nay tôi không lái xe tới đây, chỉ mượn ánh đèn đường, bước từng bước trên bóng của chính mình, đi về nhà.

Một cơn gió thu lướt qua, tôi ngửi thấy mùi hương đặc trưng của mùa này.

Kiếp này, cơ thể tôi sạch sẽ, khỏe mạnh, bà ngoại sắc mặt hồng hào, cuối cùng đã không còn phải mặc quần áo cũ kỹ nữa.

Bà cũng sớm sống trong căn nhà lớn sáng sủa, còn ngọn núi vải thiều của tôi, bây giờ đã không còn ai có thể đến.

Nghĩ đến những điều đó, tôi vui vẻ kiễng chân xoay một vòng.

“Giang Ninh, rời khỏi nhà họ Cố, em rất vui vẻ nhỉ.”

Một giọng quen thuộc vang lên bên tai tôi.

Tôi ngẩng đầu , Cố Viễn đang đứng ở ngã ba đường.

Tôi thu lại nụ , bình tĩnh đáp: “Đúng .”

Cố Viễn cởi áo khoác, khoác lên người tôi.

“Từ nhỏ em đã sợ lạnh, lại không thích mặc quần áo cồng kềnh.”

Tôi đẩy áo trả lại cho ta, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Mảnh đất nhà Vu Linh là do em dùng thủ đoạn lấy đi, đúng không?”

Vu Linh là đã theo đuổi ta từ thời học sinh.

Nhà ta giàu nhờ buôn bán dược liệu, mà trên mảnh đất kia lại có một loại thảo dược quý hiếm.

Mà thuốc tránh thai tôi uống ở kiếp trước, chính là do ta chủ bảo ta cho tôi uống sau khi thấy Cố Viễn phiền muộn.

Cô ta cam đoan thuốc này không cho sức khỏe tôi.

Chỉ cần ngừng thuốc hai năm, cho dù sau này tôi có ly hôn với Cố Viễn, vẫn có thể sinh con như người bình thường.

Cố Viễn vì muốn đơn giản mọi chuyện, cũng chẳng thèm kiểm tra xem ta thật hay giả, cứ thế bắt tôi uống.

Anh ta nghĩ rằng, Vu Linh thầm ta, sẽ không dám lừa gạt ta.

Chỉ là ta không biết, trong số thuốc kia có thành phần ung thư.

May mắn là tôi trọng sinh, nếu không, kiếp trước tôi còn phải chịu đựng đau khổ nhiều hơn thế.

Tôi nhíu mày về phía Cố Viễn: “Anh đến để hỏi tội tôi sao?”

“Không phải, em đúng, loại thuốc đó có thành phần ung thư. Là có lỗi với em.”

Tôi lặng lẽ ta, ta lại mở miệng:

“Cả hai chúng ta đều trọng sinh, em đã biết từ lâu rồi, đúng không, Giang Ninh?”

Lúc này, tôi cũng không cần giả vờ ngoan ngoãn nữa: “Ừ, còn chuyện gì nữa không?”

“Vậy nên, em đi theo trở về nhà họ Cố, thật sự chỉ là lợi dụng thôi sao?”

Tôi : “Tổng giám đốc Cố, chính đã dạy tôi điều đó, quên rồi sao?”

Cố Viễn ngẩng đầu, nhếch môi khẽ:

“Không quên, vì ở kiếp này, em muốn gì, đều ủng hộ em. Anh cũng đã cố gắng tránh xa mọi tranh đấu trên thương trường.”

“Anh không muốn để bản thân trở thành con người giống như kiếp trước. Anh nghĩ rằng, chỉ cần như , chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.”

“Chỉ là bây giờ, em càng ngày càng giống .”

Tôi phất tay, cắt ngang lời ta.

“Kiếp trước, trở thành con người như , không liên quan gì đến việc tiếp với thương trường. Bản chất vốn dĩ đã là như thế rồi.”

“Anh không phải!”

Cố Viễn cố gắng hết sức đè thấp giọng phản bác.

9

Cố Viễn với tôi rằng, kiếp trước, ta đến mười tuổi mới đón về nhà họ Cố, cũng là khi đó mới chính thức đi học.

Ban đầu, bố mẹ đối xử với ta rất tốt.

Nhưng dù sao, tra Cố Lâm của ta mới là người lớn lên bên cạnh bố mẹ từ nhỏ, nên sự thiên vị là điều có thể cảm nhận .

Cố Lâm chưa bao giờ để mắt đến đứa em trai này, còn đám con nhà giàu xung quanh cũng chỉ ta bằng ánh mắt lạnh lùng, khinh thường.

Dần dần, một áp lực vô hình đè nặng lên ta.

Anh ta thề rằng, mình nhất định phải khiến tất cả mọi người mình bằng con mắt khác. Vì thế, nửa đời trước của ta chỉ sống trong bóng tối của việc hài lòng người khác.

Mãi cho đến khi tôi kết hôn với ta, truyền hình và tạp chí bắt đầu đưa tin về câu chuyện từ thuở ấu thơ đến khi kết hôn của chúng tôi.

Những bài báo ấy hết lời ca ngợi sự nhân hậu của vợ chồng nhà họ Cố cùng với sự chung thủy của Cố Viễn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...