Ngay cả việc bày quán bán hàng rong cũng cần phải có vốn, mà người đi trên đường đều phải bận rộn mưu sinh, ai có thể cứ rút tiền ra mua đồ mãi?
Cho nên, thay vì tự mình lăn lộn từ con số không chẳng bằng ngay từ đầu đã có một chỗ dựa vững chắc.
Chỉ trong một tiếng đồng hồ ta run rẩy dưới gió rét rao bán đồ thì nhà họ Cố đã kiếm gấp mười lần con số mười tệ này.
“Nhưng nếu em muốn quay về, sẽ quay về.”
Cố Viễn nghiêm túc tôi, lại một lần nữa lên tiếng.
Tôi đưa hai tay chống cằm, ngoan ngoãn :
“Anh Viễn, nếu có thể về nhà, chắc là ngày nào cũng có thịt ăn. Nhưng mà… sẽ không còn ai chơi với em nữa.”
Cố Viễn bật ha ha, sau đó lại với tôi:
“Ninh Ninh, suýt chút nữa quên mất, em thích ăn thịt! Đi thôi, mua thịt về nhà!”
Anh ta nắm lấy tay tôi, tôi cố gắng kiềm chế cảm giác kỳ lạ trong lòng, cùng ta đi đến hàng thịt, rồi cùng về nhà bà ngoại ăn tối.
Những ngày chờ kết quả giám định, tôi vẫn giống như kiếp trước, hồn nhiên chạy theo sau lưng Cố Viễn.
Mặc dù tôi không biết vì sao ta lại trở nên chăm chỉ kiếm tiền như điều đó không liên quan đến tôi.
Tôi chỉ cần chờ ta đưa tôi về nhà họ Cố, rồi cất kỹ tiền tiêu vặt bọn họ cho tôi, chờ đợi năm 1998 đến.
Tôi muốn giàu có hơn cả Cố Viễn ở kiếp trước, như tôi mới có thể giữ vững mọi thứ, tôi sẽ không để cho ta cơ hội giả nhân giả nghĩa thêm lần nào nữa.
Như , bố mẹ nuôi của ta cũng không cần trở thành người đến tuổi trung niên vẫn phải lặn lội đến công ty việc, chịu đựng ánh mắt khinh thường của người khác vì tôi.
Một tuần sau, vào buổi chiều, trước cửa nhà cũ vang lên tiếng cơ xe ô tô chậm rãi tắt máy.
Hai mắt tôi sáng lên, lập tức chạy ra ngoài.
Bố mẹ nhà họ Cố đang lấy từng túi lớn túi nhỏ quà tặng từ cốp xe xuống.
Bà ngoại cũng vội vàng lau tay sạch sẽ, tươi bước ra cửa.
“Bà ngoại của Ninh Ninh, cảm ơn bà đã chăm sóc con trai chúng tôi suốt thời gian qua, đây là một chút lòng thành.”
Bà ngoại vẫn giống như ở kiếp trước, từ chối ý tốt của bọn họ.
Tôi lập tức vươn tay nhận lấy quà, sang bà ngoại :
“Bà ngoại ơi, đây là tấm lòng của dì và , nếu bà ngoại không nhận, bọn họ sẽ buồn đấy.”
Bố Cố gật đầu :
“Nếu không có bà, con trai chúng tôi có lẽ đã c.h.ế.t rét từ lâu rồi. Mấy món quà này chẳng đáng là bao, sau này nếu bà có chuyện gì cần giúp đỡ, chỉ cần chúng tôi có thể , nhất định sẽ không từ chối!”
Bọn họ xong lại đưa mắt vào trong nhà, dáo dác tìm kiếm bóng dáng của Cố Viễn.
Tôi nhanh chóng chạy vào trong, tìm thấy Cố Viễn đang ngồi dưới đất nhóm lửa.
“Anh Viễn, mẹ đến đón rồi!”
Cố Viễn giống như không nghe thấy, chậm rãi đặt bó củi trong tay xuống, từ từ quay đầu về phía tôi.
“Ninh Ninh, em thực sự muốn đi sao?”
Anh ta lại hỏi tôi câu hỏi lần trước.
Thấy tôi không gì, ta khẩn cầu:
“Giang Ninh, có thể ở lại đây không? Ở lại cùng em và bà ngoại. Anh hứa sau này sẽ để hai người có một cuộc sống thật tốt.”
Ánh mắt cầu xin của ta trái ngược hoàn toàn với ánh mắt đầy vẻ căm ghét trước khi trọng sinh.
Ở kiếp trước, ta rõ ràng rất vui vẻ rời đi, tại sao lần này lại hỏi tôi câu đó?
Rốt cuộc ta đã trọng sinh trở về từ thời điểm nào? Hay là, sau khi căn nhà cũ sụp đổ, ta đã trải qua biến cố lớn gì đó?
Tôi nhéo mạnh vào đùi mình, nhắc nhở bản thân đây không phải lúc để suy nghĩ lung tung.
Tôi nhanh chóng nở một nụ :
“Anh Viễn, nếu không nỡ xa em, em có thể đi cùng , chỉ cần không ghét bỏ.”
6
“Được.”
Cố Viễn không hề do dự mà đồng ý ngay.
“Anh Viễn, thật chứ?”
“Ừ, có Ninh Ninh ở bên cạnh, sẽ không sợ nữa. Hơn nữa, nếu Ninh Ninh muốn về nhà họ Cố, sẽ về.”
Tôi gật đầu thật mạnh.
Bên trong ánh mắt sáng ngời của Cố Viễn thoáng qua một tia mất mát rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.
Anh ta thở dài một hơi, chậm rãi đứng dậy, đưa tay về phía tôi: “Đi thôi, đi gặp người mẹ ruột này của .”
Bước vào phòng khác, bố mẹ Cố đầy mong đợi Cố Viễn.
Cố Viễn đi đến trước mặt bọn họ, ngẩng đầu lên :
“Ngày mai rồi lại đến đón con đi. Con muốn Ninh Ninh đi cùng con, con muốn ấy đi học cùng con.”
Lúc Cố Viễn ra những lời này, ánh mắt ta không có bất kỳ cảm nào, bố mẹ Cố tất nhiên cũng đồng ý ngay.
Bọn họ còn đề nghị đưa cả bà ngoại tôi cùng lên thành phố, vì đối với bọn họ mà cũng chỉ là thêm một đôi đũa trên bàn ăn mà thôi.
Bà ngoại từ chối bà đồng ý để tôi đến nhà họ Cố.
Đây là lần đầu tiên bà ngoại chủ chấp nhận lòng tốt của người khác.
Tiễn bố mẹ Cố đi xong, Cố Viễn vẫn giống như ngày bình thường cầm thóc đi cho gà ăn.
Anh ta không giống như kiếp trước, chạy khắp thôn hét rằng bố mẹ đã đến đón mình.
Bà ngoại cũng định giúp chúng tôi thu dọn đồ đạc, tôi với bà rằng nhà họ Cố cái gì cũng có, không cần mang theo.
Bà ngoại lật đi lật lại mấy bộ quần áo trong tủ, sau khi biểu lộ vẻ mặt không hài lòng, bà lại lê những bước chân nhỏ chạy ra khỏi ngôi nhà cũ.
Bạn thấy sao?