Lần đầu gặp Cố Viễn, ta tám tuổi, tôi sáu tuổi.
Anh ta bị bố mẹ nuôi vứt bỏ, luôn giả vờ rằng mình vẫn còn một gia đình.
Thời tiết vào đông, ta mặc bộ quần áo mùa hè không vừa vặn, đeo cặp sách trên lưng, đứng trước căn nhà trống trơn :
“Bố mẹ ơi, con đi học đây.”
Bà ngoại ra cảnh ngộ đáng thương của ta, liền đưa ta về nhà.
Trước đây, vào những lúc như thế này, tôi đều sẽ phản đối.
Bởi vì tiền bà ngoại bán rau kiếm chỉ miễn cưỡng đủ cho hai người chúng tôi sống tạm qua ngày.
Nhưng lần này, tôi đồng ý mà không chút do dự.
Bởi vì Cố Viễn là con trai của một gia đình giàu có, bị bắt cóc từ khi còn nhỏ.
Một năm sau, bố mẹ ruột của ta sẽ tìm đến, đón ta về.
Hai năm sau, tôi cần tiền để cứu bà ngoại cũng cần tài nguyên của nhà họ Cố.
Chỉ là lần này, tôi sẽ không cưới ta.
1
“Ninh Ninh, cháu thật sự đồng ý sao? Vừa rồi không phải còn đang loạn sao?”
Giọng bà ngoại vang lên bên tai, tôi quay trở về năm 1990, khi đó tôi mới sáu tuổi.
Tôi Cố Viễn đứng trước cửa, gương mặt bị đông cứng đến da nứt nẻ, nghe thấy trong bụng ta phát ra những tiếng ục ục vì đói, tôi khẽ gật đầu.
Bà ngoại vui mừng kéo ta vào nhà rồi vội vã đi vào bếp nấu mì.
Cố Viễn mấp máy môi, mở miệng : “Bố mẹ tôi lên thành phố kiếm tiền rồi, nên tôi mới không có gì ăn.”
“Họ không phải là bố mẹ của . Anh là đứa trẻ bị bọn họ mua về, bây giờ bọn họ đã có con ruột của mình rồi, nên đã lên thành phố hưởng phúc, không cần nữa.”
Mặt Cố Viễn đỏ bừng, bàn tay nhỏ siết chặt, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt không rơi xuống.
Cố Viễn từ nhỏ đã kiêu hãnh, ta sẽ không bao giờ rơi nước mắt.
Dù chỉ mới tám tuổi, dù trên người chỉ còn những bộ quần áo rách nát, ta vẫn cố gắng giả vờ rằng mình có bố mẹ.
Khi còn là một đứa trẻ sơ sinh, ta đã bị bắt cóc bán đến đây.
Bố mẹ nuôi đối xử tốt với ta khi bọn họ có con ruột, đã bỏ lại ta, dọn đến thành phố.
Cố Viễn cũng biết mình đã bị bỏ rơi ngày nào ta cũng đi đến đầu thôn chờ bố mẹ nuôi của mình trở về.
Mỗi khi có người qua đường đi ngang, ta đều sẽ tự lẩm bẩm thật to:
“Ngày nào mẹ cũng mua kẹo cho cháu, cháu đang đợi mẹ cùng về nhà.”
Người trong thôn đi ngang qua chỉ , không ai nỡ vạch trần ta.
Kiếp trước, khi nghe bà ngoại kể về những gì ta đã trải qua, tôi luôn cẩn thận giữ gìn lòng tự tôn của ta, không bao giờ vạch trần lời dối ấy.
Mỗi khi có đứa trẻ nào chế giễu ta, tôi sẽ lập tức vung chổi đuổi theo đánh bọn chúng.
Bây giờ, trước mặt tôi, ta vẫn chỉ là một đứa trẻ ký ức từ kiếp trước khiến tôi không thể kiềm chế, buột miệng vạch trần lời dối của ta.
Ở kiếp trước, sau khi Cố Viễn nhà họ Cố tìm về, bà ngoại tôi lại ngã bệnh.
Hai năm sau, bà ngoại qua đời, tôi Cố Viễn đưa về nhà họ Cố.
Anh ta trở thành người duy nhất tôi tin tưởng, tôi cũng trở thành cái đuôi nhỏ luôn theo sát ta.
Khi lớn lên, Cố Viễn với bố mẹ ruột của mình:
“Ninh Ninh không còn nhà nữa, con muốn chăm sóc ấy, cho ấy một mái ấm.”
Hồi tưởng lại, ngày hôm đó khi ta muốn cưới tôi, trong ánh mắt tràn đầy toan tính.
Bố mẹ ruột của ta còn có một cậu con trai tên là Cố Lâm.
Từ khí chất, học vấn, EQ đến khả năng giao tiếp Cố Lâm đều vượt xa Cố Viễn.
Cố Viễn tìm về nhà họ Cố khi đã mười tuổi, không thể sánh bằng trai mình ở bất cứ phương diện nào.
Lâu dần, ta bắt đầu ra tay với chính bố mẹ vốn luôn một lòng hướng thiện của mình.
Bởi vì bố mẹ nhà họ Cố luôn với ta:
“Nếu không nhờ bà ngoại Ninh Ninh tốt bụng, con đã c.h.ế.t rét từ lâu. Nếu con có thể cưới Ninh Ninh thì tốt biết bao, con cái của hai đứa chắc chắn sẽ rất ưu tú.”
Một năm sau khi kết hôn, hình ảnh lương thiện và cầu tiến của ta hoàn toàn trái ngược với Cố Lâm lạnh lùng vô trong giới kinh doanh.
Cuối cùng, bố mẹ nhà họ Cố giao công ty vào tay Cố Viễn.
Mỗi khi say rượu, ta luôn rằng ta không tôi, cưới tôi chỉ để hài lòng bố mẹ mình.
Khi vị thế trong công ty đã vững chắc, ta không cần phải hài lòng bất cứ ai nữa.
Vì muốn xây dựng một khu nghỉ dưỡng, ta san phẳng ngọn núi vải mà bà ngoại để lại cho tôi.
Bà ngoại và bố mẹ tôi đều chôn cất trên ngọn núi đó.
Cố Viễn biết rất rõ ngọn núi đó quan trọng với tôi đến mức nào.
Khi bố mẹ nhà họ Cố biết chuyện đã đến công ty trách móc Cố Viễn khi ấy, hai ông bà già bọn họ đã không còn tiếng nữa.
Ngày hôm đó, tôi phát điên chất vấn ta:
“Bà ngoại đối xử với tốt như , tại sao lại thế với bà?”
Anh ta chỉ khẽ lạnh:
“Giang Ninh, lúc trước bà ngoại nuôi tôi là để trải đường cho . Bà ấy muốn sau khi mình qua đời, sẽ có một người đàn ông chăm sóc cho .”
Tôi ra sức phản bác:
“Bà ngoại tôi cả đời đều sống trong thôn, không hề tính toán như nghĩ!”
Bạn thấy sao?