Cô ta nhét mạnh đứa bé vào lòng tôi: “Bệnh nhân vừa rồi hồi quang phản chiếu một lúc rồi đi luôn rồi. Giấy khai sinh đứa trẻ đã xong, tên mẹ là .”
“Cô đừng có mơ bỏ nó đi, nếu thế chúng tôi có quyền báo công an bắt đấy.”
Tôi suýt bật vì tức giận — đúng là ép người mua, ép người nhận! Phải là tôi báo công an mới đúng chứ!
Tôi gạt ta ra, xông thẳng vào phòng mổ. Tôi muốn xem thử màn kịch của Đoạn Hoan có thể diễn đến đâu.
Nào ngờ chỉ mới mấy phút, bên trong đã chẳng thấy bóng dáng ta đâu.
Y tá vừa đi vừa càm ràm theo sau: “Đây là phòng mổ, ai cho vào tự tiện như thế hả? Mau ra ngoài cho tôi!”
Tôi cắt ngang lời lải nhải của ta: “Người đâu rồi?”
Cô ta trợn mắt: “Người chết rồi thì tất nhiên là đưa đi hỏa táng chứ sao!”
Vừa dứt lời, một người khác mang hộp tro cốt đến.
Tôi chợt bừng tỉnh — kiếp trước cũng là thế này. Tôi bị đẩy ra khỏi phòng mổ, một lúc sau thì họ bảo Đoạn Hoan đã chết.
Tôi đau lòng tột độ, ôm đứa trẻ khóc lóc, rồi rất nhanh sau đó, họ cũng mang đến hộp tro cốt của ta.
Không đến chuyện bệnh viện không có quyền hỏa táng thi thể mà không có sự đồng ý của người nhà, chỉ riêng tốc độ hỏa táng nhanh như thế thôi cũng đã phi lý rồi.
Kiếp trước tôi vừa mất máu, thể trạng suy kiệt, nên không nhận ra điều gì bất thường.
Nhưng kiếp này — đừng mong tôi lại dễ dàng nhận lấy đứa trẻ đó, tiếp tục kẻ bị lừa nữa!
Tôi giơ tay mở nắp hộp tro cốt, dứt khoát đổ hết những thứ bên trong ra.
Đám bột màu xám đậm bay lả tả khắp nơi, các y tá đứng bên hét toáng lên.
“Cô đang cái gì thế hả?! Đây là tro cốt của bệnh nhân mà!”
Người xung quanh hoảng loạn tản ra.
“Cái gì?! Thật là xui xẻo! Sao lại rắc tro người chết ở đây, bị điên à?”
“Bảo vệ bệnh viện đâu hết rồi? Còn không mau đuổi ta ra ngoài, cứ để ta nổi điên trong này chắc?”
“Trên người tôi có dính không đấy? Nhỡ đen đủi lây sang tôi thì liệu hồn, tôi kiện đấy!”
Mọi người thi nhau mắng chửi tôi, thậm chí còn suýt chút nữa lôi cả bệnh viện vào.
Y tá hốt hoảng chen vào: “Làm là bất kính với người chết! Mau nhặt tro cốt lên bằng tay đi!”
“Cô lập tức quỳ xuống lạy ba cái, xua tan oán khí người chết, đừng liên lụy người vô tội xung quanh!”
Tôi bật lạnh: “Từ bao giờ bệnh viện lại mê tín như ?”
“Nếu thật sự đây là tro cốt, thì đúng là lỗi của tôi. Nhưng các người cho kỹ đi — dưới đất kia có phải tro cốt thật không?”
3
Mọi người lần lượt cúi đầu xuống đất, tiếng xì xào nghi ngờ bắt đầu vang lên.
“Cái này hình như không phải tro cốt thật thì phải? Sao chẳng thấy mảnh xương nào cả.”
Người bị thiêu xong thì ít ra cũng phải còn lại vụn xương, sao lại chỉ như một đống cát mịn thế này?
Tôi quay đầu y tá, giọng lạnh lùng: “Các người tự ý hỏa táng thân tôi mà không hề thông báo cho tôi — giờ đến cả tro cốt cũng không biết đã đi đâu.”
“Vậy tôi có quyền nghi ngờ hợp lý không? Rằng là do ca mổ có vấn đề, các người mới vội vàng phi tang để che giấu chứng cứ?”
Y tá lập tức hoảng loạn, lớn tiếng phản bác: “Làm sao có chuyện đó ! Bệnh viện chúng tôi là bệnh viện chính quy hàng đầu cơ mà!”
Nhưng một khi hạt giống nghi ngờ đã gieo xuống, thì nào có dễ gì xóa sạch?
Không ít người nhà bệnh nhân bắt đầu rì rầm bàn tán:
“Hồi trước bà tôi cũng phẫu thuật ở đây, đùng cái thì mất, không chừng cũng có khuất tất gì…”
“Mấy cái chỗ hỏa táng hay nhà tang lễ đều là bệnh viện này giới thiệu cả. Chẳng lẽ… có đường dây đen phía sau?”
Y tá lo đến toát mồ hôi, hoàn toàn không ngờ tôi lại dám ngang nhiên rắc tro cốt tại chỗ, còn khiến chuyện rùm beng như .
Cô ta cố gắng trấn an đám đông rồi vội vã chạy vào phòng phẫu thuật.
Tôi bật nhạt, cúi đầu vuốt nhẹ khuôn mặt trắng trẻo của đứa trẻ trong lòng.
Muốn tôi nuôi đứa bé này cũng thôi, chí ít… cũng phải trả giá một chút chứ?
Chẳng bao lâu sau, y tá quay lại, mồ hôi đầm đìa, trong tay cầm một tờ giấy.
Cô ta nở nụ gượng gạo đưa cho tôi: “Chỉ là hiểu lầm thôi mà. Trước khi phẫu thuật, bệnh nhân có ký một tờ cam kết, nếu xảy ra chuyện gì thì lập tức cho phép hỏa táng.”
“Vì thế nên chúng tôi mới không báo cho . Còn tro cốt vừa nãy là do y tá mới nhầm lẫn, thi thể hiện vẫn đang chờ thiêu.”
“Chúng tôi không trốn tránh trách nhiệm. Đây là khoản bồi thường 20.000 tệ, coi như chuộc lỗi, xem có không?”
Tôi cầm phong bì từ tay ta, bóp bóp thử độ dày.
Liếc qua bản hợp đồng còn chưa khô mực ký, tôi không tiếp tục truy cứu nữa, bế đứa bé rời đi dứt khoát.
Đoạn Hoan đã tin tưởng tôi đến mức sẵn sàng đưa tiền chỉ để tôi nuôi con ta…
Tôi khẽ bật — thì tôi, tất nhiên cũng không thể ta thất vọng rồi!
Chớp mắt đã mười tám năm trôi qua.
Tôi dùng hai vạn tệ đó vốn khởi nghiệp, lập tài khoản truyền thông riêng.
Dưới tay tôi là hàng loạt streamer nổi tiếng, thậm chí còn đầu tư cả phim truyền hình.
Tiền ngày càng sinh sôi, tôi cũng không tiếc tay dốc phần lớn lợi nhuận vào việc đào tạo đứa trẻ.
Kiếp này, từ bé tôi đã cho con tham gia các vai diễn khách mời trong nhiều bộ phim truyền hình lớn.
Trước khi trở thành Ảnh đế, nó đã là “con trai quốc dân” cả nước mến.
Danh tiếng và địa vị hiện tại của nó, cao hơn kiếp trước gấp bội.
4
Tôi ngồi ở hàng ghế dành cho khách mời, lặng lẽ đứa con trai nuôi của mình đứng trên sân khấu phát biểu lời cảm ơn khi nhận giải.
Trong lòng tôi lặng lẽ đếm ngược thời gian — tôi đã dốc hết tâm huyết nuôi dạy đứa trẻ này trở nên xuất sắc đến mức này.
Chắc chắn lúc này Đoạn Hoan đã không thể kiềm chế mà muốn ra mặt nhận con rồi.
Quả nhiên, vừa dứt lời cảm ơn, Đoạn Hoan đã khoác tay trai cũ của tôi, hai người cùng nhau cao ngạo tiến lên sân khấu trong ánh đèn chói lọi.
Cô ta rưng rưng nước mắt, nhào tới ôm lấy đứa trẻ: “Con trai à, cuối cùng mẹ cũng tìm con rồi.”
Khách mời và người hâm mộ ở hiện trường đều tròn mắt ngơ ngác: “Chuyện gì đây? Có phải đang diễn kịch không ?”
Trên sân khấu, Mục Kha – con trai nuôi của tôi – cũng ngớ ra, ngơ ngác hỏi: “Mẹ tôi đã mất mười tám năm rồi. Bà là ai?”
Khuôn mặt Đoạn Hoan lập tức sáng rỡ lên vì vui mừng: “Không sai, mười tám năm trước mẹ sinh con bị khó sinh, đã nhờ Tô Mặc chăm sóc con giúp.”
“Có lẽ là số mẹ lớn, trên đường bị đưa đi hỏa táng thì bất ngờ cứu sống.”
“Nhưng lúc mẹ quay lại tìm con thì con đã không còn ở bệnh viện nữa rồi.”
Đoạn Hoan quay đầu về phía tôi, giọng nghèn nghẹn: “Mặc Mặc, chị thật sự rất biết ơn em vì đã chăm sóc con trai chị suốt bao nhiêu năm. Nhưng chị không hiểu vì sao thằng bé lại tỏ ra xa cách với chị như …”
“Chẳng lẽ… em đã xấu gì chị sau lưng sao?”
Vừa , hốc mắt ta đỏ ửng, trông vô cùng tủi thân.
Tôi khẽ bật lạnh — Đoạn Hoan vẫn như kiếp trước, cứ tưởng Ảnh đế mà tôi một tay đào tạo ra, là con ruột của ta.
Nhưng kiếp này tôi trở lại chính là để báo thù, sao có chuyện tiếp tục kẻ bị lợi dụng?
“Đương nhiên tôi sẽ không ngăn cản chị nhận lại con trai mình.”
Đôi mắt Đoạn Hoan lập tức ánh lên niềm vui, vẻ mặt đắc thắng đầy tự tin.
Nhưng tôi lại nghiêng đầu, ra vẻ khó hiểu: “Có điều… Ảnh đế đâu phải con chị mà?”
Đoạn Hoan lập tức sầm mặt: “Nếu nó không phải con tôi thì chẳng lẽ là con chắc?”
“Với cái bộ gene hèn kém của , gì sinh ra đứa trẻ xuất sắc như ?”
“Cô chỉ nuôi giúp tôi mười mấy năm thôi, đừng có mặt dày nhận mình là mẹ ruột!”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, thì sắc mặt của Mục Kha đã tối sầm lại.
“Tôi đã rồi, mẹ tôi đã qua đời từ mười tám năm trước. Mẹ tôi không phải ai muốn giành là giành .”
“Chính Tổng giám đốc Tô đã nuôi dưỡng tôi — bà ấy còn quan trọng với tôi hơn cả mẹ ruột.”
“Nếu bà còn dám năng thiếu suy nghĩ, tôi sẽ bảo an ninh mời bà ra ngoài.”
Một làn hơi ấm lan trong tim tôi. Đoạn Hoan có đúng một câu:
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con chỉ biết đào hang.
Bạn thấy sao?