Trọng Sinh Tôi Không [...] – Chương 8

Bạn trai ta đánh em trai, em trai gọi bố đánh lại trai, Phi Nhi bênh trai đánh bố, mẹ ta lại đánh ta.

Hàng xóm không chịu nổi phải gọi công an. Mà công an thì đã quá quen mặt với gia đình họ.

Cuối cùng, vụ việc giải quyết bằng hòa giải dân sự.

Để đòi lại tiền từ ông sếp cũ, Phi Nhi lại tái diễn chiêu cũ như kiếp trước – trèo lên nóc biệt thự của sếp, dọa nhảy lầu.

Nhưng sếp chỉ đứng dưới lặng lẽ , chẳng thèm phản ứng, cũng chẳng sợ hãi gì.

Cô ta thử đi thử lại nhiều lần, thậm chí còn kéo cả trai cùng lên sân thượng, vẫn chẳng ai quan tâm.

Phi Nhi dần phát điên.

Cô ta phát hiện khoản nợ trên một nền tảng vay online đang tăng vọt từng ngày.

Hôm qua là sáu mươi triệu, hôm nay đã lên bảy mươi. Mỗi ngày tăng thêm cả chục triệu, tin nhắn đòi nợ, cuộc gọi hăm dọa đổ về như mưa.

Cô ta bắt đầu tìm đủ mọi người để vay tiền, ai cũng biết ta giờ là hố đen, ai dám cho vay nữa?

Vay không , ta lại nhắm vào tôi.

Đến công ty tìm tôi chuyện, bị bảo vệ đuổi ra, rồi lại mò đến nhà tôi quấy rối.

Không ngờ ta còn dẫn cả người đòi nợ tới công ty tôi, vu cho tôi là người xúi ta vay tiền.

May là bọn đòi nợ cũng không ngu, sợ dính rắc rối pháp lý nên rút đi ngay.

Phi Nhi điên cuồng tìm tôi khắp nơi.

Còn tôi thì đã nộp đơn nghỉ việc và dọn về nhà bố mẹ ở.

Nhà bố mẹ tôi ngay cạnh đồn công an, cho tôi cảm giác an toàn tuyệt đối.

6

Quả nhiên, mấy ngày sau, Vương Phi Nhi bắt đầu đăng video lên mạng tố cáo ông sếp vô lương tâm đã bỏ trốn, còn nợ ta hàng trăm triệu.

Kết quả? Chẳng ai quan tâm.

Mà khi dân mạng biết là ta tự nguyện vay tiền, nhiệt cũng biến mất ngay lập tức.

“Cô tự đi vay tiền cho sếp, tụi tôi biết giúp kiểu gì?”

“Đúng rồi đó. Nếu bị ép vay thì còn có thể kiện, chứ tự vay, không có giấy nợ thì đòi thế nào?”

“Ơ… xin lỗi, tôi không giúp người ngốc nữa đâu, từng bị lừa rồi.”

Phần bình luận chỉ lác đác vài dòng, mà toàn là bảo ta ngu.

Khi gia đình Vương Phi Nhi biết ta không đòi lại tiền, họ liền quay ra đánh đập ta. Còn trai thì lo mất số tiền vay, giận dữ trách móc vì đã để ta kéo vào chuyện này.

Chưa hết, ba mẹ ta còn đòi trai đưa năm trăm triệu tiền sính lễ.

“Năm trăm triệu sính lễ? Con ông bà là vàng chắc? Đã thế còn dụ tôi vay hàng trăm triệu, mấy người còn dám mở miệng?”

Anh ta giờ không chỉ ngập trong nợ nần, mà còn giấu cả nhà đem sổ đỏ của trai đi thế chấp.

Đến bản thân còn lo không nổi, mà họ còn muốn moi tiền ta? Đúng là không biết xấu hổ.

“Tôi mặc kệ, cậu đã ngủ với con tôi rồi. Không đưa tiền thì tôi báo công an bắt cậu tội cưỡng hiếp đấy!” – mẹ Vương Phi Nhi giận dữ quát.

“Đúng ! Chị tôi ngủ với cậu cả năm nay rồi, giờ gọi bên ngoài còn đắt hơn đấy!” – em trai ta hùa theo.

Bạn trai ta từ chối trả tiền, lập tức bị bố ta đánh cho nhập viện, còn định kiện ta.

Chuyện này đến tai gia đình ta, người giận đến suýt muốn chết em mình vì phát hiện nhà mới đã bị thế chấp.

Hai bên lại lao vào đánh nhau, cuối cùng thống nhất dắt nhau đi tìm ông sếp để đòi tiền.

Nhưng ông sếp đã đầy vệ sĩ canh gác, đến cửa biệt thự còn chưa bước vào thì đã bị bảo vệ tống ra ngoài.

Không còn cách nào, hai gia đình chuyển sang tụ tập trước cửa nhà sếp, giăng băng rôn náo loạn.

Trong khi đó, Vương Phi Nhi cũng không chịu ngồi yên.

Cô ta thợ khóa mở cửa nhà tôi, đổi khóa mới, dọn sạch mọi thứ có giá trị bên trong, thậm chí còn cho người khác nhà của tôi.

Nếu không nhờ hàng xóm báo tin, tôi còn chẳng biết nhà mình đã bị chiếm dụng.

Tôi thật sự khâm phục ta – chỉ chăm chăm nhắm vào tôi để moi cho bằng hết.

Nhưng cũng nhờ hành vi này, tôi có cớ chính đáng để kiện ta.

Tôi lập tức báo công an. Phi Nhi bị bắt ngay sau đó. Tôi cầu ta bồi thường toàn bộ thiệt .

Khi biết chuyện, ta tỏ ra không thể tin nổi:

“Thanh Miểu, chẳng phải tụi mình là thân sao? Sao cậu lại đối xử với tớ như ?!”

“Tớ mà là thân của cậu thì cậu có đi ăn cắp đồ của tớ không? Có tự tiện cho người ta nhà tớ không?”

Không ai chịu bồi thường giúp Phi Nhi, mà ta cũng không chịu nhận tội.

Tôi kiện đến cùng, và cuối cùng, ta bị tuyên án 6 năm tù.

Khi đó, ta mới chịu chấp nhận hiện thực, cố gắng diễn vai thảm thương để cầu xin tôi tha thứ và hòa giải.

Nhưng ta mơ đi nhé.

Tiền thì chẳng đòi xu nào.

Gia đình trai ta phải vét sạch mọi tài sản để trả nợ các khoản vay online. Anh trai ta ngày nào cũng ầm lên vì bị lôi vào.

Những màn ó, ăn vạ của gia đình Vương Phi Nhi trước pháp luật thì vô dụng hoàn toàn.

Họ đành phải chịu thua.

Sau 6 năm tù giam, vừa ra trại, ta bị bố mẹ ép gả cho một gã đồ tể trong làng, vẫn còn gánh trên vai khoản nợ khổng lồ.

Số tiền vay ban đầu đã bị lãi mẹ đẻ lãi con, biến thành một con số khổng lồ.

Cô ta cũng bị đưa vào danh sách người mất uy tín, không thể vay vốn, không thể mua vé máy bay, không thể giấy tờ lớn.

Bị người ta truy nợ ngoài xã hội, về nhà thì ngày nào cũng bị đánh đập.

Mấy lần ta bỏ trốn về nhà, đều bị bố mẹ bắt ép quay lại.

Trong khi đó, em trai ta thì dựa vào số tiền sính lễ từ cuộc hôn nhân của chị, sống thoải mái, tiêu tiền như nước.

Vương Phi Nhi từng cố tìm tôi thêm vài lần, lúc đó tôi đã bán căn nhà cũ, đưa bố mẹ chuyển đến một thành phố mới, mua nhà mới, sống cuộc đời “con toàn thời gian”.

Sau này, lần tiếp theo tôi nghe tin về Vương Phi Nhi… là trên mục tin xã hội.

“Vương nào đó vay nợ online hơn 1 tỷ, sau khi chết ba người thân, đã hạ độc rồi sát chồng và con ruột. Ngay cả trai cũ cũng bị ta ra tay tàn nhẫn.”

Khi câu chuyện chấn lan truyền, các phóng viên cũng đào lại quá khứ của ông sếp cũ – người từng lừa tiền của hàng loạt nhân viên, rửa tiền hàng trăm tỷ. Kết cục là bị tuyên tử hình.

Còn những món đồ mà ta từng trộm của tôi, tổng giá trị chưa đến 100 triệu, nếu so với cuộc đời mà tôi đang sống…

…chẳng là gì cả.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...