Trọng Sinh Tôi Không [...] – Chương 7

“Chị nhất định có tiền! Chị trả lại chỗ tiền em lấy cơ mà! Giờ bảo không có thì ai tin?”

Vương Phi Nhi tôi một cái, rồi bất ngờ quỳ xuống khóc:

“Thanh Miểu, tụi mình là thân nhất mà… Cậu còn nhớ hồi cấp ba cậu bị đến kỳ, là tớ đưa băng vệ sinh cho cậu, còn đứng ra chửi mấy thằng con trai nhạo cậu không?”

“Lên đại học, tớ còn giúp cậu vào hội sinh viên, lúc tốt nghiệp cũng là tớ giới thiệu việc cho cậu! Tớ đối với cậu tốt như , lần này cậu giúp tớ một chút thôi, tớ hứa sẽ trả mà!”

Mẹ ta cũng chen vào:

“Đúng , hai đứa thân thiết như thế, con tôi luôn giúp đỡ . Giờ giúp lại một lần thì có gì sai?”

Trước đây, đúng là Phi Nhi từng rất bảo vệ tôi, nên tôi từng xem ấy là người thân nhất, và là người duy nhất.

Nhưng so với những gì ấy đã tổn thương tôi, thì mấy việc kia chẳng là gì cả.

Tôi lắc đầu:

“Vay nợ rủi ro cao lắm. Cả đời này tôi không đụng đến vay mượn. Nếu thật sự là tốt của tôi, thì cậu sẽ không bao giờ bảo tôi đi vay tiền.”

Tôi vốn dĩ chỉ đến xem trò vui, chứ chẳng liên quan gì.

Tôi quay lưng bỏ đi, chẳng ai cản .

Tối hôm đó, Phương Nhu gửi cho tôi một đoạn ghi âm:

“Tôi đi khám răng, cờ nghe , tiện tay ghi âm lại luôn. Tôi tưởng các cậu thân thiết lắm, ai ngờ cũng chỉ là đang lợi dụng nhau. Đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.”

Trong đoạn ghi âm là giọng của Phi Nhi và trai ta.

“Cái đồ cổ hủ Thẩm Thanh Miểu đó, chắc chắn không bao giờ chịu vay tiền đâu. Cậu nên mượn mấy món giá trị của ta, kiểu gì ta cũng không dám đòi lại.”

“Nhưng dạo này thấy ta khó lừa hơn rồi, mấy lần tôi vay mà ta đều lơ đi. Không biết là ngốc đến mức không biết nhờ ai vay giùm, hay là cố không muốn giúp.”

Quả nhiên, vài ngày sau, Vương Phi Nhi bắt đầu lấy đủ lý do để mượn túi xách, trang sức của tôi.

Tôi lập tức viện cớ từ chối, khi thì đã cho mượn, khi thì bảo bán đồ cũ rồi.

Cô ta không tin tôi bán thật, tôi đành giả vờ kể khổ mới miễn cưỡng đuổi ta đi.

Cùng lúc đó, tôi cũng dặn kỹ bố mẹ tuyệt đối không cho Phi Nhi vay dù chỉ một đồng. Nếu ta tôi có chuyện gấp cần tiền, thì nhất định phải xác nhận với chính tôi.

Từ sau khi tôi kể cho bố mẹ nghe toàn bộ chuyện Phi Nhi vay hơn 400 triệu, còn cố ép tôi vay theo như thế nào, họ cũng bắt đầu chủ tránh xa ta.

Bạn trai Phi Nhi sau khi xuất viện về nhà thì phát hiện phòng riêng của mình bị em trai ta chiếm mất, rác rưởi vứt đầy đất. Thế là hai bên bắt đầu cãi nhau.

Phi Nhi lại tìm tôi than thở, kể nào là trai thay đổi, nào là mấy tuần qua ta phải nằm ngủ trên sàn.

Căn nhà họ chỉ có một phòng ngủ, sau khi cả gia đình ta dọn đến, phòng đó thuộc về em trai, bố ngủ ghế sofa, còn ta và mẹ nằm sàn.

Cô ta kể lể một hồi chỉ để xin ở nhờ nhà tôi.

Tôi dứt khoát từ chối. Phi Nhi tức đến mức đòi cắt đứt quan hệ.

Nhưng tôi không giống như trước đây, không mua quà tặng, không năn nỉ, không xin lỗi.

Ngược lại, lần này chính ta mới là người vỡ trận trước.

Sau khi cãi nhau với tôi, ta bắt đầu đi rêu rao khắp nơi về chuyện tôi không tốt, còn lần mò thông tin công ty mới của tôi.

Cô ta đến công ty tìm tôi vài lần. Nhưng không ngờ ông sếp vô lương tâm của ta đã kịp cao chạy xa bay.

Y hệt kiếp trước, trước khi bỏ trốn còn dùng số tiền hoàn nợ và chi trả một phần lương để thủ tục sản.

Một cú sản đẹp như mơ – không bị kiện, không bị ghi hồ sơ xấu, sạch sẽ rút lui.

Còn những người đi vay thì tự gánh hậu quả.

Phi Nhi báo công an chẳng có kết quả gì, vì khoản vay là ta tự nguyện. Lời hứa miệng của sếp chẳng có giấy tờ gì để chứng minh.

Cô ta còn định bảo bố mẹ tôi bán nhà để giúp mình.

Nhưng ai tỉnh táo lại ?

Hơn nữa, bố mẹ tôi bị tôi “tẩy não” thành công nên cũng không còn thiện cảm gì với ta.

Một xu cũng không đưa. Kiếp trước thương cảm mà cho mượn mấy chục triệu, giờ tỉnh táo hơn nhiều.

Cô ta và trai bắt đầu mâu thuẫn lớn.

Gia đình ta biết sếp chạy mất cũng quay sang chửi rủa.

Em trai Phi Nhi không có tiền nạp game liền ăn cắp laptop của trai ta đem bán.

Hai bên xô xát, Phi Nhi không biết đứng về bên nào, cuối cùng năm người lao vào đánh nhau.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...