Trọng Sinh: Tôi Không [...] – Chương 9

Chương 9

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm , sự tức giận và uất ức kìm nén bao lâu nay ở kiếp trước lại trào dâng trong lòng.

“Tại sao phải cho cơ hội? Anh xứng đáng sao?”

Tôi trừng mắt ta.

“Điều tôi hối hận nhất chính là lãng phí mười năm thanh xuân cho .

“Lúc vẽ đầy một bức tường tranh cho ta, có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?

“Lúc lập di chúc quyên góp toàn bộ tài sản, lúc nhảy lầu vì bạch nguyệt quang của mình, có nghĩ đến tôi và con sẽ sống ra sao không?”

Thẩm Thanh Thệ cúi gằm mặt xuống, khi nghe đến câu cuối cùng lại ngẩng phắt đầu lên tôi.

“Con?

“Chúng ta… có con rồi sao? Trai hay ? Bao nhiêu tuổi rồi?”

Anh ta bối rối tiến lên một bước, ánh mắt tràn đầy vẻ vui mừng của người lần đầu cha.

Nhưng ngay sau đó, ta đột nhiên nhận ra điều gì đó, nụ trên môi cứng đờ.

“Không biết.” Tôi lạnh lùng , giọng vô cùng tàn nhẫn: “Tôi mới mang thai một tháng thì bị bạch nguyệt quang và người em tốt của c.h.ế.t rồi.”

Thật ra, tôi cũng không biết liệu mình có c.h.ế.t hay không, tôi như chỉ là muốn chọc tức ta.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Thệ cũng không chịu nổi nữa, ôm mặt ngồi thụp xuống, trong cổ họng phát ra tiếng khóc nghẹn ngào.

Tôi bước qua người ta vào nhà.

Nhìn Thẩm Thanh Thệ đang gào khóc bên ngoài cửa sổ, tôi chỉ cảm thấy hả hê.

Tốt lắm.

Người phải chịu đựng nỗi đau khổ này, không nên chỉ có mình tôi.

14

Thẩm Thanh Thệ đã nghỉ học.

Còn tôi đã tuyển thẳng.

Đúng là song hỷ lâm môn.

Sau khi có kết quả tuyển thẳng, Vệ Tinh muốn đi tìm Thẩm Thanh Thệ để khoe khoang, tiếc là không thấy ta đâu.

Năng lượng dồi dào không có chỗ sử dụng, ấy dồn hết vào việc học, thành tích tăng vọt như tên bắn.

Cố gắng trăm ngày, trường mơ ước trở thành trường dự phòng.

Sau khi tuyển thẳng, tôi rất ít khi đến trường.

Thỉnh thoảng tôi đến đưa tài liệu cho Vệ Tinh và Tiêu Niên.

Tiêu Niên , cậu ta muốn thi vào Đại học T cùng tôi, để trải nghiệm chuyện thời đại học.

Nhưng Đại học T đâu phải muốn thi là thi đỗ.

, thấy có người vì muốn đuổi kịp tôi mà nỗ lực tiến bộ, tôi vẫn rất cảm .

tôi đã tặng lại cho cậu ta bộ sách giáo khoa mới nhất.

Tiêu Niên nghiến răng nghiến lợi: “Bạch Nham!”

Tôi không ngẩng đầu lên, lại ném thêm mười bộ đề thi thử: “Hả? Sao thế?”

“Cho thêm hai bộ nữa đi, chừng này sao đủ.”

15

Lần tiếp theo tôi nghe tin tức về Thẩm Thanh Thệ là vài tháng sau.

Anh ta đã dùng d.a.o đ.â.m Hứa An Nhiên và Tần Dã, mỗi người tám nhát, nhát nào nhát nấy đều không c.h.ế.t người.

Cả hai đều đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, tự nhiên là không thể tham gia thi đại học.

Cảnh sát đã đi tìm ta ba ngày, vẫn bặt vô âm tín.

Tất cả học sinh và giáo viên đều bàng hoàng trước hành tàn nhẫn của ta.

Chỉ có tôi biết, trong con người ta luôn ẩn chứa một tên điên.

Cảnh sát đã tìm đến giáo viên và học của ta để hỏi thăm.

Tôi cũng nằm trong số đó.

Từ đồn cảnh sát trở về nhà, tôi lấy chìa khóa ra định mở cửa.

Đột nhiên, một chiếc khăn có mùi hăng hắc bịt chặt miệng và mũi tôi.

Tôi lập tức mất đi ý thức.

Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện ra mình đang ở trên sân thượng của một tòa nhà bị bỏ hoang, hai tay bị trói chặt vào ghế.

Thẩm Thanh Thệ mặc vest bảnh bao, đứng quay lưng về phía tôi ở bờ tường, không biết đang nghĩ gì.

Gió lạnh thổi qua, cuốn theo lá cây khô và cát bụi trên mặt đất.

Lòng tôi dâng lên nỗi tuyệt vọng vô bờ.

Nhận thấy tĩnh phía sau, Thẩm Thanh Thệ xoay người lại, châm lửa cho ngọn nến trên bàn.

Lúc này tôi mới ý đến chiếc bàn bày biện đầy đủ những món ăn mà tôi thích.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...