Trọng Sinh: Tôi Không [...] – Chương 5

Chương 5

Tôi ghê tởm?

Anh ta thật sự cho rằng, bạch nguyệt quang của ta là tiên nữ giáng trần sao?

Không có Thẩm Thanh Thệ, tôi đã có một ngày trôi qua thật dễ chịu.

Tan học, thầy giáo chủ nhiệm giữ tôi lại giúp thầy chấm bài một lúc.

Lúc về đến khu nhà, trời đã gần tối.

Vài , dì đang dắt chó đi dạo, vừa đi vừa trò chuyện.

“Nghe gì chưa, vừa nãy ở tòa nhà số ba, gã điên đó đánh con trai dã man quá, bị chính con trai mình báo cảnh sát bắt vào bệnh viện tâm thần rồi.”

“Tôi còn đến xem, đúng là tạo nghiệp mà, đứa trẻ đó trông rất ngoan, sao nỡ lòng nào đánh nó như …”

Bước chân tôi khựng lại.

Nhà chúng tôi ở ngay tòa nhà số ba.

Mà gã điên đó, chính là cha của Thẩm Thanh Thệ.

Kiếp trước, ông ta thường xuyên lên cơn điên đánh đập Thẩm Thanh Thệ, đánh đến mức ta đầy người thương tích.

Trong ngăn bàn của tôi luôn có sẵn hộp thuốc nhỏ để xử lý vết thương cho ta.

Tôi không phải chưa từng đề nghị giúp ta báo cảnh sát, ta lại chê tôi nhiều chuyện.

Xem ra kiếp này ta đã chọn cách không nhẫn nhịn nữa.

Đi một đoạn, tôi thấy Thẩm Thanh Thệ đang cuộn tròn trên ghế dài.

Trên trán ta rỉ ra m.á.u đỏ tươi, khiến gương mặt vốn đã nhợt nhạt lại càng thêm xanh xao.

Xung quanh đèn đường le lói, gió lạnh thổi tung mái tóc rối bù của ta, tôi bất ngờ bắt gặp đôi mắt hoang mang, bất lực.

Tôi dời mắt, lạnh lùng định xoay người bỏ đi.

“Nham Nham…” Anh ta lên tiếng gọi tôi.

Ngay sau đó, như sực tỉnh, ta lại trở về vẻ lạnh lùng như trước: “Sao cậu lại ở đây?”

Tên này bị sao ?

Tôi thấy xui xẻo, vội vàng bước nhanh hơn.

Nhưng ta lại đột nhiên khẩy.

Giọng khàn đặc vang lên từ phía sau.

“Đừng tưởng tôi không biết, cậu đến để thánh mẫu đấy.”

“Cậu thích nhất là lúc người khác khốn khổ, sa cơ lỡ vận, ra tay giúp đỡ từ trên cao.”

“Cậu cho rằng , tôi sẽ thích cậu sao?”

“Hoàn toàn ngược lại.”

“Tôi ghét nhất là bộ dạng giả nhân giả nghĩa của cậu.”

**8**

Tôi sững sờ.

Hiểu ra ta đang gì, tôi tức giận đến run người.

Hóa ra đây là cách ta tôi?

Sự thích, quan tâm của tôi dành cho ta, trong mắt ta lại là ban ơn bố thí, là giả tạo?

Mười năm qua tôi đã một kẻ hồ đồ, bất phân thị phi như ?

“Anh nhầm rồi.” Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén để giọng bình tĩnh trở lại. “Tôi không đến để thánh mẫu.”

Nói rồi, tôi sải bước về phía trước, giơ tay phải lên tát mạnh ta một cái.

“Bà đây đến để xem có c.h.ế.t không đấy! Phì, đồ sói mắt trắng!”

Đánh xong, tôi trừng mắt ta một cái, xoay người bỏ đi.

Để mặc Thẩm Thanh Thệ ngẩn người đứng đó.

Từ sau cái tát dành tặng cho tên sói mắt trắng kia.

Tôi thấy thoải mái hơn hẳn, ngay cả hô hấp cũng thông suốt hơn.

Ở trường, chúng tôi cũng ngầm hiểu mà coi nhau như người xa lạ.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn nghe ngóng tin tức của ta và Hứa An Nhiên.

Anh ta chép tay mấy trăm trang vở ghi cho Hứa An Nhiên.

Anh ta đánh nhau với đám côn đồ ngoài trường vì Hứa An Nhiên.

Anh ta đạp xe mười mấy cây số mua bánh ngọt mới ra lò cho Hứa An Nhiên.

Trước đây, tôi nhờ ta rót hộ cốc nước ta còn chê tôi phiền phức.

Quả nhiên, đích thực luôn khác biệt.

Đối với chuyện này, tôi vô cùng bình thản, thậm chí còn muốn mắng một câu ngu ngốc.

Tôi từng Thẩm Thanh Thệ, không chỉ vì vẻ ngoài đẹp như tạc tượng của ta.

Mà còn vì tôi sùng bái người mạnh mẽ.

Tôi thích hình tượng chàng trai thông minh, tỉnh táo, lạnh lùng lại có phần yếu đuối của ta.

Nhưng giờ nghĩ lại, nếu tôi đi theo con đường của ta, tôi sẽ không kém cạnh ta.

Vậy thì còn sùng bái ai nữa, bản thân tôi chính là người mạnh mẽ.

Rời xa Thẩm Thanh Thệ, cuộc sống của tôi dần đi vào quỹ đạo.

Vệ Tinh chê bai cái bầu không khí ngột ngạt xung quanh Thẩm Thanh Thệ, cũng chuyển sang bàn sau ngồi, ngày nào cũng bám riết lấy tôi hỏi bài.

Sau khi thấy tài liệu ôn thi tuyển thẳng vào Đại học T của tôi, không biết Tiêu Niên bị trúng gió gì, không ngủ gật nữa, cùng tôi và Vệ Tinh học tập, đến kỳ thi tháng thậm chí còn tiến bộ hơn một trăm điểm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...