**4**
Mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đang ôm sách vở, mặc đồng phục, đứng trước cửa phòng chứa đồ.
Trong phòng, thiếu niên Thẩm Thanh Thệ dựa lưng vào tường, mái tóc đen xõa xuống trán, tôi với ánh mắt có chút hoang mang.
Tiêu Niên, tên đầu gấu, đang ngồi đối diện với tư thế lười biếng, vẻ mặt ung dung.
Nhìn thấy tôi, lông mày cậu ta nhướng lên, khóe môi nhếch lên nụ thờ ơ:
“Học bá, không yên tâm à?”
“Tôi chỉ muốn tâm sự với cậu ấy một chút thôi mà.”
Cảm giác của cuốn sách trên tay, không giống như đang mơ.
Chân tay tôi lạnh toát, lòng ngập tràn thù hận.
Cuốn sách rơi bộp xuống đất.
Tôi lạnh lùng đóng cửa lại cho ta.
Rồi xoay người bỏ đi.
Nhưng phía sau lại vang lên tiếng mở cửa mạnh.
Thẩm Thanh Thệ như một cơn gió lướt qua tôi, chỉ để lại bóng lưng vội vã.
“Chạy cái gì, tôi chỉ hỏi cậu ta tại sao không đăng ký thi đấu hội thao thôi mà…” Tiêu Niên vừa lẩm bẩm vừa nhặt cuốn sách tôi đánh rơi lên, tiện tay đưa cho tôi. “Không cần khách sáo.”
Tôi có linh cảm chẳng lành, vội vàng bước nhanh hơn.
Trước cửa lớp.
Thẩm Thanh Thệ ngơ ngác Hứa An Nhiên đang cùng cùng bàn trong lớp.
Ánh hoàng hôn chiếu rọi, phủ lên người một lớp ánh sáng dịu dàng.
Ánh mắt dịu dàng xen lẫn chút khó tin, như thể chìm đắm trong giấc mộng đẹp không nỡ tỉnh giấc.
Tim tôi từ từ chùng xuống.
Hành , khí chất của ta lúc này không hề giống thiếu niên u uất trước kia, ngược lại mang dáng dấp của vị giáo sư nho nhã mười năm sau.
Thẩm Thanh Thệ… cũng trọng sinh rồi sao?
“Bị sao thế?” Tiêu Niên khó hiểu vỗ vai , lách qua người đi vào lớp. “Sắp vào học rồi, đừng chắn ở đây nữa.”
**5**
Tôi lần theo trí nhớ tìm đến chỗ ngồi của mình.
Tiết này là tự học.
Các xung quanh đều đang im lặng học bài.
Tôi tiện tay mở một cuốn sách bài tập, chằm chằm vào những nét chữ non nớt, ngay ngắn, ngẩn người.
Sống lại một đời, tôi tuyệt đối không thể đi lại vết xe đổ.
Đầu óc tôi dần tỉnh táo, tâm trạng cũng bình tĩnh lại.
Thẩm Thanh Thệ đã trọng sinh, chắc cũng không muốn dây dưa gì với tôi nữa, kiếp này chúng tôi nước sông không phạm nước giếng.
Anh ta muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t một mình, tôi phải tránh xa ta ra, kẻo ta c.h.ế.t rồi m.á.u me b.ắ.n hết lên người tôi.
Ghê tởm!
Đang nghĩ ngợi, giọng lạnh nhạt của Thẩm Thanh Thệ đột nhiên vang lên.
“Bạch Nham, đưa tôi mượn vở ghi tiếng Anh của cậu.”
Tôi ngẩng đầu: “Hả?”
Anh ta liếc xéo tôi, thái độ xa cách, dường như không hề nhận ra hành của tôi khác với kiếp trước.
Cũng đúng, trong mắt, trong tim chỉ có mỗi Hứa An Nhiên, sao còn nhớ tôi đã từng đối xử với ta ra sao.
Nghe , Hứa An Nhiên quay đầu lại, áy náy : “Xin lỗi nhé, vừa nãy mình có hỏi mượn vở của Thanh Thệ, cậu ấy bảo tiếng Anh của cậu tốt hơn, nên mình mới đến mượn cậu.”
Cô ta mỉm , đôi mắt cong cong khiến người ta không khỏi có thiện cảm.
Tiếc là chiêu này vô dụng với tôi.
“Không mượn, tôi còn phải dùng.”
Không phải là còn phải dùng, mà là đơn giản không muốn cho mượn.
Nụ của Hứa An Nhiên cứng lại.
Tần Dã, cùng bàn của ta, không nghe nổi nữa, quay lại mắng tôi:
“Bạch Nham, cậu là lớp trưởng thì giúp đỡ bè là chuyện nên .”
“Mượn vở ghi thôi mà như muốn mạng của cậu ấy .”
“Mau đưa đây, An Nhiên hỏi mượn là nể mặt cậu rồi, đừng có giấu giấu giếm giếm nữa.”
Giọng cậu ta khá lớn, các xung quanh đều sang.
Hứa An Nhiên tỏ vẻ thất vọng, ánh mắt tôi lại ẩn chứa vài phần khinh thường.
Vệ Tinh ngồi bên cạnh bĩu môi, nuốt miếng snack cay trong miệng xuống rồi lên tiếng.
“Cậu bớt ăn đạo đức giả đi. Vở ghi của Nham Nham nhà chúng tôi bỏ công sức ra ghi chép cẩn thận, dựa vào cái gì phải đưa cho lũ sói mắt trắng các cậu.”
“Sao nào, học dốt thì cậu có lý à?”
Thấy hai người sắp cãi nhau, Thẩm Thanh Thệ vội vàng lên tiếng ngắt lời: “Thôi nào!”
Sau đó ta quay sang tôi, giọng dịu lại, ngữ khí chân thành, nghiêm túc: “Bạch Nham, tiếng Anh là điểm yếu của An Nhiên, chỉ khi nào điểm tiếng Anh cao lên thì em ấy mới có thể thi đại học ở thành phố A…”
Tôi ta chằm chằm, trong lòng có chút chua xót.
Anh ta không tiếp.
Nhưng tôi biết.
Bạn thấy sao?