Trọng Sinh: Tôi Không [...] – Chương 2

Chương 2

Chứng kiến mối đơn phương kéo dài suốt mười năm của Thẩm Thanh Thệ.

Ngày đầu tiên chuyển trường, nhận một viên kẹo từ hoa khôi ngồi bàn trên cùng nụ thân thiện.

Như một tia nắng len lỏi vào trái tim tăm tối của .

Đó là lần đầu tiên chàng thiếu niên u uất, bị bạo hành gia đình và bắt nạt nhận sự thiện ý thuần khiết, không vụ lợi.

Kể từ đó, chìm đắm.

Muốn giam cầm ta, muốn chiếm hữu ta, muốn ta chỉ với một mình .

Nhưng lại không nỡ kéo rạng rỡ như vào bóng tối.

R.a.n, không phải Nham, mà là Nhiên.

Là món quà cưới dành tặng ta.

Đọc từ đầu đến cuối, những dòng nhắc về tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay.

【Bạn cùng bàn mới thật phiền phức, quản nhiều chuyện.】

【…】

【Cưới rồi, hơi hối hận, phải có trách nhiệm với ấy.】

Bữa sáng tôi sợ bị hạ đường huyết nên đã mang đến, tôi thay đuổi đám đầu gấu đi, bàn tay tôi nắm chặt kéo chạy khỏi đám cháy do người cha điên rồ ra, sự đồng hành, an ủi của tôi suốt bao năm qua… không hề nhắc đến một chữ.

Điều khiến nhớ mãi không quên, chỉ có nụ rạng rỡ năm nào của Hứa An Nhiên.

Từng chữ, từng chữ của như ngàn vạn mũi d.a.o đ.â.m vào tim tôi.

Tôi siết chặt tay, hít một hơi thật sâu.

Trong không khí dường như vẫn còn vương vấn mùi gỗ thông thanh mát trên cơ thể .

Tôi thấy buồn nôn.

Có những người, thật sự rất tồi tệ, không xứng đáng cứu rỗi, không xứng đáng thương.

Tôi đặt tay lên bụng.

Anh không xứng để tôi sinh con cho .

Tôi vừa định đứng dậy, bỗng nghe thấy tiếng ở cửa.

Hai bóng người đẩy cửa bước vào.

**3**

Là Tần Dã, thân của Thẩm Thanh Thệ và Hứa An Nhiên.

Mắt Tần Dã đỏ hoe, giọng khàn đặc.

“Căn biệt thự này, là Thanh Thệ để lại cho cậu.”

“Cậu từng là ánh sáng duy nhất của cậu ấy. Năm đó, Thanh Thệ bị trầm cảm suýt chút nữa không thể vượt qua, chính là ảnh của cậu mà cậu ấy mới có thể vực dậy tinh thần.”

Hứa An Nhiên đứng ngây người tại chỗ, đôi mắt phủ một tầng sương mờ.

“Sau khi tuyển thẳng, đáng lẽ cậu ấy không cần đến lớp nữa, chỉ vì muốn cậu thêm vài lần, nên ngày nào cũng…”

Nói đến đây, Tần Dã mới thấy tôi đang đứng sau giá sách.

Anh ta ngẩn người.

Rồi nhíu mày, vẻ mặt đầy chán ghét: “Sao lại ở đây?”

Anh ta sải bước tới, đẩy mạnh tôi.

“Cút ngay, đừng bẩn nơi thanh tịnh duy nhất của Thanh Thệ!”

“Nếu không phải vì đeo bám cậu ấy, thì Thanh Thệ đã không ra nông nỗi này!”

Bị đẩy loạng choạng, bụng dưới tôi đau âm ỉ.

Tôi đứng vững, giơ tay tát mạnh ta một cái.

“Liên quan gì đến tôi!”

“Tôi chưa từng ép ấy tôi, ép ấy cưới tôi!”

“Anh ấy bỏ lỡ Hứa An Nhiên là do bản thân ấy hèn nhát, đê tiện!”

Giọng nghèn nghẹn của Hứa An Nhiên đột nhiên vang lên.

“Anh ấy… không nhận thư mình gửi sao?”

Tôi và Tần Dã đồng thời sững lại.

“Cậu gì cơ?”

“Trước kỳ thi đại học, tớ có để một bức thư vào ngăn bàn của cậu ấy, mãi mà không nhận hồi âm…”

Nói đến đây, ta chua chát, ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên tia oán hận.

“Là đúng không.” Cô ta tôi chằm chằm.

“Là ghen tị với tôi nên đã vứt bức thư đi?”

“Là khiến chúng tôi bỏ lỡ nhau mười năm… để giờ đây âm dương cách biệt…”

Tôi không hề biết chuyện này.

Nhưng Tần Dã lại tin.

“Đồ độc phụ!”

Anh ta nghiến răng nghiến lợi lao về phía tôi, bụng tôi đập mạnh vào cạnh bàn.

Cơn đau ập đến dữ dội, m.á.u từ từ thấm ra.

Mắt tôi tối sầm, ngất lịm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...