Chính là Tần Nhã mặc đồng phục y tá, chủ gõ cửa văn phòng .
Chính ta là người cố ý quyến rũ .
Thậm chí còn ngang nhiên : “Chỉ cần là thứ của chị , tôi đều muốn thử qua.”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người xung quanh đều trố mắt.
Mặt Tần Nhã lúc đỏ lúc trắng, ánh mắt lảng tránh, vẫn cố gắng chối cãi.
“Không phải như ! Không hề như ! Video này là do ta ghép giả!”
Thấy ta khóc, Lâm Vũ Huyền lại mềm lòng ngay, chẳng phân biệt đúng sai, ôm chặt ta vào lòng hét lên với cảnh sát:
“Tần Nhã là đơn thuần và lương thiện nhất, ấy tuyệt đối không chuyện như . Chắc chắn các người nhầm rồi!”
Tôi bật lạnh lùng:
“Video thật hay giả, chỉ cần xem lại camera hành lang bệnh viện là biết ngay thôi.”
Vừa dứt lời, mặt Tần Nhã lập tức cứng lại.
Cảnh sát nhanh chóng cầu bảo vệ bệnh viện trích xuất video hành lang.
Quả nhiên, trong đoạn ghi hình cho thấy chính Tần Nhã đã tự ý mặc đồng phục y tá, lén lút đi vào văn phòng của Lạc Mặc.
Hoàn toàn không hề có chuyện dụ dỗ hay cưỡng ép gì cả.
Sắc mặt Lâm Vũ Huyền trắng bệch, từng chút một mất hết thần sắc.
Lạc Mặc quay sang ta, nhếch môi , giơ điện thoại ra lắc lắc.
“Anh à, không ngờ lại thích kiểu phụ nữ như đấy.”
“Nếu muốn, tôi gửi luôn video này cho mang về xem lại cho kỹ nhé?”
Lâm Vũ Huyền mất hết thể diện, không thèm Tần Nhã lấy một cái, quay đầu giận dữ bỏ đi khỏi bệnh viện.
Tần Nhã vội vàng chạy theo sau hét lớn: “Anh Vũ Huyền! Tin em đi! Là bọn họ ép em mà!”
Nhưng cuối cùng, ta vẫn bị cảnh sát đưa đi.
Lạc Mặc đã báo cảnh sát ngay từ lúc Tần Nhã đột nhập vào văn phòng – lý do: quấy rối dục. Dù thủ phạm là phụ nữ thì cũng không ngoại lệ.
Trên đường trở về, tôi :
“Con tự dâng tới tận cửa mà còn không nhận, chẳng lẽ vì Tần Nhã không đủ xinh?”
“Không phải.” Lạc Mặc hiếm khi nghiêm túc như .
“Không phải? Là sao?” – Tôi ngơ ngác.
Anh dừng xe lại, ôm chặt tôi vào lòng. “Vì trên đời này, ngoài em ra, sẽ không rung vì bất kỳ ai khác.” “Lam Lam—” “Anh em.”
Tôi bỗng bật .
Trong ấn tượng của tôi, Lạc Mặc luôn là kiểu người ít , không giỏi biểu đạt cảm .
Từ nhỏ đến lớn, luôn mờ nhạt như thể không tồn tại.
Lên đại học, sẽ lặng lẽ giúp tôi giữ chỗ ngồi, cũng sẽ âm thầm mang đồ ăn sáng đến cho tôi.
Nhưng chưa từng để lại tên, thậm chí còn cố giấu để tôi không biết là .
Vì thế, tôi đương nhiên nghĩ rằng người đem bữa sáng cho tôi là Lâm Vũ Huyền.
Và rồi, tôi cứ thế đem lòng ta trong những lần “vô gặp gỡ” sắp đặt.
Cuối cùng, chôn vùi cả đời mình trong một mối sai lầm.
Nhưng lần này, cuối cùng tôi cũng đã đưa mọi thứ về đúng chỗ.
Lâm Vũ Huyền chưa bao giờ thất vọng như hôm nay.
Anh ta vốn nghĩ rằng mình đã thành công trong việc “trốn cưới”, bất chấp cả lời cha mẹ để đưa Tần Nhã về vợ.
Nào ngờ ta lại ra chuyện khiến ta vừa bất ngờ, vừa mất mặt.
Lâm Vũ Huyền uống hết chai này đến chai khác, ép mình đến say mèm.
Anh ta xem đi xem lại đoạn video kia —
Tần Nhã mặc đồng phục y tá, cố tạo dáng gợi cảm. Cô ta gõ cửa phòng việc của đàn ông, ngả ngớn quyến rũ, hành trắng trợn.
Mắt Lâm Vũ Huyền đỏ ngầu, như kẻ sắp phát điên.
Đó là gương mặt mà ta chưa từng thấy ở ta.
Trong mắt ta, Tần Nhã luôn là ngây thơ, dịu dàng như một con thỏ trắng nhỏ, đến mức không nỡ giẫm chết một con kiến.
Cô ta thậm chí không dám ăn thịt gà, chỉ vì từng thấy cảnh gà con chui ra khỏi trứng trên TV, rồi cho rằng ăn thịt là hành tàn nhẫn.
Mỗi khi bị giật mình, ta đều theo phản xạ lao vào lòng , Vừa yếu đuối vừa dễ thương, khiến người ta chỉ muốn che chở.
Làm sao… có thể là loại con như trong video đó?
Bàn bên cạnh bỗng vang lên tiếng bàn tán ồn ào, hình như cũng đang nhắc đến ta:
“Mấy ông đang đến Tần Nhã à? Cái gì mà nhị tiểu thư nhà họ Tần, nhảm nhí.”
“Rõ ràng là một con ‘trà xanh’. Các ông chưa thấy bộ dạng ta mặc đồ y tá đi quyến rũ đàn ông đâu, còn lẳng lơ hơn cả mấy con trong quán bar.”
“Muốn chơi thì chơi qua đường thôi, chứ đừng dại rước về . Không đáng.”
“Mấy ông không nghe à? Cô ta từng cả đống người, thai không dưới vài lần, giờ còn không sinh nữa…”
Bốp!
Lâm Vũ Huyền đập mạnh nắm lên bàn, giận đến run người.
“Các người đang ai? Câm miệng lại cho tôi!”
Đám thanh niên tóc nhuộm quay lại, khẩy:
“Ồ, thế ra Tần Nhã là hả?”
“Anh , tôi khuyên thật lòng — đừng nghiêm túc kiểu phụ nữ đó.”
“Không thì người đau khổ cuối cùng chỉ có mình thôi.”
Trước khi rời đi, họ còn ném lại một xấp ảnh.
Lâm Vũ Huyền lật xem từng tấm, sắc mặt càng lúc càng tái.
Những bức ảnh đó… quá mức trần trụi.
Cô trong ảnh không ai khác ngoài Tần Nhã.
Cô ta mặc đủ kiểu trang phục gợi cảm, tạo dáng khiêu khích, thậm chí còn thân mật ôm hôn với các gã đàn ông.
Mỗi tấm ảnh đều như một nhát dao đâm thẳng vào mắt ta.
Cuối cùng, Lâm Vũ Huyền cũng phải đối mặt với sự thật —
Tần Nhã vốn dĩ là kiểu phụ nữ trăng hoa lẳng lơ.
Bạn thấy sao?