Đứng trước chiếc gương toàn thân, Ninh Sương không khỏi tấm tắc tự khen bản thân mình.
Chiếc váy này từ lụa cao cấp mang đến cảm giác sang trọng và mềm mại. Màu trắng của nó tôn lên vẻ đẹp thanh thoát và trang nhã. Phần thân váy thiết kế ôm sát người, tôn lên từng đường cong của Ninh Sương, phần váy ở dưới xòe nhẹ cũng phần nào giúp dễ di chuyển đồng thời nhấn nhá cho chiếc váy.
Sau khi trang điểm qua loa bèn đi vào thư phòng, Quản gia Dương , khen: " Tiểu thư mặc chiếc váy này rất hợp đó." Vẻ đẹp kiều diễm như hoa kết hợp với chiếc váy này quả nhiên rất lòng người.
Lục Tư Nghiêm dự định đi chung với vì công ty còn quá nhiều việc cần hắn phê duyệt nên không còn cách nào khác là để Ninh Sương đi một mình.
Cô đương nhiên không có ý kiến, đi một mình vừa thoải mái lại không bị ai giám sát gò bó.
[..]
Trên chiếc xe sang trọng, đưa mắt ra phía ngoài, mọi thứ từ cảnh vật đến con người trên phố đều lướt vụt qua rất nhanh. Con phố về đêm rất nhộn nhịp, người qua kẻ lại trăm ngàn lời nghe, tận hưởng tiếng rì rầm qua cửa kính xe và tiếng cơ xe đều đều, cảm giác yên bình lại im ắng khiến xém chút là đã ngủ thiếp đi.
"Tiểu thư, đến nơi rồi.” Quản gia Dương không nỡ đánh thức dậy thực sự đã đến nơi, không thể cứ để ngồi gà gật như .
Ninh Sương lên, trước mắt là một căn biệt thự rộng lớn theo phong cách tân cổ điển sang trọng, trước cánh cổng vào trong có vài người đàn ông mặc vest đen chuyên nghiệp kiểm thiệp mời của người ra vào. Ninh Sương chào tạm biệt ông Dương, cầm tấm thiệp đưa cho hai người đàn ông đó.
"Được rồi, xin mời tiểu thư vào trong. Bọn họ cúi đầu, tay hướng vào phía trong.
Trong sảnh chính nổi bật là những chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy, ánh sáng lung linh của nó phản chiếu khắp không gian bữa tiệc. Sàn nhà lát đá cẩm thạch phản chiếu ánh đèn của đèn chùm pha lê.
Những bàn tiệc buffet dài bố trí dọc theo các bức tường, khu vực bàn ăn sắp xếp những bàn cocktail cao nhỏ để khách tham dự thưởng thức thức ăn, trên chiếc khăn trải bàn trang trí bằng hoa tulip tranh nhã xinh đẹp.
Có lẽ đến hơi trễ một chút nên khách khứa trong đây cũng đã đến kha khá.
Cô quanh rồi tia mắt đến bàn để rượu đẹp mắt ở đằng xa, chầm chậm đi đến đấy lấy cho mình một ly rượu nho, nhấp thử một ngụm liền khó dừng . Hương vị thơm ngon này không giống như loại rượu bình thường, nó có mùi gỗ sồi và....có mùi đất!
Chỉ có rượu ủ lâu năm mới có mùi đất thế này, chưa kể vào màu rượu là màu đỏ đậm, kĩ hơn có thể thấy ánh tím, tập đoàn Auradia chỉ là tập đoàn nhỏ lại có thể bỏ ra số tiền lớn để mua rượu nho lâu năm đãi khách
sao?
Ninh Sương đứng ở một chỗ vắng người nhâm nhi thưởng thức vị rượu nho, đảo mắt một lượt xung quanh cũng nhận ra kha khá các vị khách mời trong đây, họ chủ yếu đến từ các tập đoàn nhỏ, họ đến đây tham dự chắc cũng chỉ vì hợp tác ăn kéo bè kéo phái.
Và có vẻ như nhân vật chính của buổi tiệc này không ở đây mà là đang ở trên kia, trên hành lang tầng 2, ta đang đứng những vị khách của mình như xem màn trình diễn nhàm chán nào đó.
Anh ta sở hữu mái tóc nâu đậm khá tự nhiên, ngũ quan sắc sảo với từng góc cạnh, chiếc mũi cao và hốc mắt sâu hun hút. Kế bên ta, một người đàn ông với mái tóc vàng nhạt, con ngươi xanh đẹp đẽ và gương mặt điển trai và mang những đặc điểm của người Đông y u. (2
Ồ, đây rồi, người nghệ nhân chế tác sẽ nổi tiếng như cồn trong cuối năm nay Leonid Chernov, ta và người đàn ông kế bên mang khuôn mặt đặc trưng của người Nga nên không lẫn đi đâu .
Nam nhân tóc vàng nhạt đang chuyện với người kia, sau đó thoáng dừng lại rồi xuống phía sảnh tiệc, chính xác hơn là ta , đến nỗi phát ngượng. Sau đó ta lại gọi đến một nhân viên phục vụ ở trên tầng, nhỏ gì đó rồi cậu nhân viên liền đi xuống sảnh tiệc.
"Xin mời quý tiểu thư đi hướng này, ngài Leonid muốn gặp tiểu thư đây ạ.” Cậu nhân viên vừa xuống đã đi một mạch đến chỗ .
Ninh Sương chậm rãi gật đầu, tay cầm một ly rượu nho khác rồi sải bước chân đi theo cậu nhân viên phục vụ đó lên tầng trên.
Bạn thấy sao?