Ninh Sương chậm rãi bước xuống cầu thang, Thư Nhiễm đang ngồi trên ghế sofa coi tin thời sự thì thấy , vẻ mặt của bà ta lập tức cau lại.
"Sáng sớm ăn diện đi đâu đấy?" giọng điệu bà Thư Nhiễm vô cùng đanh thép như đang thẩm vấn tội phạm chứ không phải chuyện với con .
Bà ý đến gương mặt của , sao lại đẹp như ? Rõ ràng vừa mới tối hôm qua còn là một con nhỏ xấu không gì nổi kia mà!
Trong đầu Ninh Sương thầm nghĩ chỉ là một chiếc váy babydoll đơn giản qua lời của bà ta lại giống như mặc váy dạ hội . Đúng là miệng lưỡi cay độc.
"Con thấy việc đi đâu không cần thiết phải báo cáo, từ giờ con sẽ ở luôn ở ký túc xá nên mẹ không phải quan tâm.” Ninh Sương đi thẳng đến kệ giày, tiện tay lấy đôi cao gót trắng 5 phân mang vào chân rồi đi ra ngoài. Ban nãy đã nhắn tin cho tài xế nhà chính đến đón nên giờ đã có người đứng đợi sẵn.
Ông ấy là tài xế kiêm quản gia nhà họ Diệp, mà là của nhà ông nội chứ không phải của gia đình ba người kia. Vì đã việc hơn 20 năm nên ai cũng xem ông ấy hệt như người thân trong nhà, chuyện vô cùng xởi lởi, hoà nhã.
"Ông Giang, lâu rồi không gặp ông,” đóng cửa xe, miệng tủm tỉm.
Ông Giang ngồi trong xe, qua gương, khuôn mặt ông thoáng ngạc nhiên khi hôm nay trông xinh đẹp hơn hẳn. Làn da trắng như trứng gà bóc, đường nét khuôn mặt mềm mại lại kiều, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào, khuôn mắt thuôn dài tràn đầy sức sống.
Không ngạc nhiên mới là lạ, từ một gương mặt chi chít tàn nhang, quầng thăm mắt hai bên mắt kéo dài như gấu trúc, đôi mắt bình còn thâm thâm tím tím như bị ai đánh. Chỉ mới vài ngày không gặp đương nhiên ông Giang không tin nổi là phải.
Trong đầu ông Giang không khỏi suy nghĩ, không phải lý do đột ngột thay đổi mà là trông rất giống một người, phải rồi, chính là Diệp lão phu nhân! Bà ấy đã qua đời cách đây 10 năm do căn bệnh ung thư, khi còn trẻ bà người ta gán cho danh hiệu "Mỹ Nhân Thành Đế Đô". Diệp lão phu nhân rất đẹp, mái tóc vàng nhạt nắng ban mai dìu dịu, khuôn mặt kiều diễm kinh lòng người ngay từ ánh đầu tiên, đường nét khuôn mặt lai giữa Châu Âu và Châu Á vì mẹ của Diệp lão phu nhân là người Châu Âu.
Ninh Sương bây giờ có thể ví như bản sao thứ hai của Diệp lão Phu Nhân. Ông Giang không biết vì sao lại có sự thay đổi lớn như , chỉ có thể phỏng đoán do học cách trang điểm mới.
[..]
Chiếc xe lăn bánh, cảnh vật xung quanh thay đổi, vẫn là con đường quen thuộc ấy nơi thành phố Đế Đô nhộn nhịp, đã lâu rồi không gặp ông, nũng với ông.
Kiếp trước vì Uyển Như ở một bên châm ngòi ly gián khiến nghĩ rằng ông đã người đánh Chu Cảnh Nghi một trận vì ta dám đau khổ. Vì mù quáng mà lại đùng đùng tuyên bố không bao giờ quay về nhà chính Lục gia dù có chết.
Nghĩ lại mới thấy lúc ấy suy nghĩ vô cùng nông cạn, sao lại vì một tên khốn rác rưởi như Chu Cảnh Nghi mà tức giận với ông.
Suy nghĩ xong cũng là lúc xe dừng trước cánh cổng lớn nhà chính, căn biệt thự theo phong cách cổ điển mang nhiều hoài niệm đối với , hai hàng cây xanh mướt kéo dài từ cổng vào khu vườn phía sau nhà.
Người vườn đang tưới nước cho hàng cây trước nhà thì thấy hai người, vội vã chạy vào trong thông báo cho ông Diệp: " Diệp lão gia, tiểu thư về ạ!”
Ông Diệp lập tức đặt ly trà đang uống xuống, mặt không dấu sự mừng rỡ, ông : "Mở cửa đi, mau mau, cháu ta đến rồi." Cuối cùng cũng chịu về, ông còn tưởng cháu giận dỗi mình sẽ không thèm mặt lão già này nữa.
Người vườn ấy nhanh chóng mở cổng lớn, chiếc xe theo đó dần tiến vào sân, Ninh Sương hứng khởi bước ra, bầu không khí ở đây vẫn trong lành như xưa.
"Ông nội.” ông chưa thấy bóng dáng cháu dấu đâu đã nghe thấy giọng ngọt lịm của Ninh Sương.
Mới mấy giây trước vẻ mặt ông còn hào hứng thấy Ninh Sương bước vào liền vẻ mặt nghiêm nghị, ông uống một ngụm trà, chậm rãi : "Sao lại về rồi? Không phải có chết cũng không chịu về sao?"
Nhưng Diệp lão gia không ngờ tới Ninh Sương lại nhào đến ôm ông, ôm chặt lấy ông, hai mắt đỏ ửng vì , cuối cùng cũng gặp ông, một cơ thể khỏe mạnh đang sống sờ sờ, ông ơi, kiếp này cháu bảo vệ ông!
“Sương Nhi xin lỗi ông, ông đừng giận con nữa không?” Cô sụt sịt mũi, buông hai tay ra, mắt sớm đã rưng rưng.
Thấy Ninh Sương như muốn òa khóc, trái tim của người ông này sao chịu nổi một màn thê lương, ông dẹp khuôn mặt nghiêm nghị ban nãy đi mà dịu dàng vỗ vỗ lưng cháu: “Sương Nhi, ai bắt nạt con? Ông xử nó cho con nhá? Có phải là em con không?"
Ninh Sương lau nước mắt, ông rồi lại xuống tay mình: “Con xin lỗi ông, đáng lẽ con không nên vì một tên cặn bã thối tha mà ông buồn.”
Bạn thấy sao?