Giờ nghỉ trưa, Ninh Sương xuống nhà ăn mua đồ ăn trưa, chọn suất cơm vừa khoảng 17 tệ, ăn xong đi dạo quanh trường cho tiêu, cờ lại thấy một đám đông náo nhiệt nên cũng tò mò đi xem, hóa ra là hai nữ sinh và một học sinh nam đứng cãi nhau.
Cô nữ sinh kiêu ngạo lớn: "Cô ta dám cướp bồ tôi, hú hí với nhau ở đây mà còn chối!?”
Cô đang đứng sau lưng nam sinh kia yếu ớt đáp trả: "Tụi tớ chỉ là chuyện phiếm với nhau, nào có hú hí gì, chúng tớ chỉ là thân mong cậu đừng hiểu lầm.”
Ninh Sương mặt ta rất quen, nhớ ra rồi, ta là Tống Hạ Nhu, một người khá thân với Lâm Tuyết Tuyết, là đóa hoa trắng lọt top bảng xếp hạng mỹ nữ của trường. Kiếp trước ta còn dây dưa với Chu Cảnh Nghi và nhiều người khác, lốp dự phòng nhiều không kể, nam sinh trong trường mê mẩn ta điên đảo.
"Đúng đó, chưa hiểu sự mà còn dám to tiếng! Tôi chán rồi, chia tay đi! Một con người kiêu ngạo nghĩ mình có tiền có quyền coi trời bằng vung như tôi không chịu !” Nam sinh đang đó là Dương Quý, một công tử bột chính hiệu, miệng của ta có thể ra hàng ngàn lời hoa mỹ dụ dỗ người khác. Lưu Mộc Yên- của hắn, tiểu thư nhà họ Lưu có tiếng ở Đế Đô cũng bị hắn thu hút đến thần hồn điên đảo.
Kiếp trước cũng xảy ra sự việc như , sau khi bị tên Dương Quý bỏ rơi, Lưu Mộc Yên hết lần này đến lần kia cầu hắn quay lại với mình, vì Lưu gia thương con nên cũng hỗ trợ nhà họ Dương mấy dự án liền, kết quả là nhà họ Dương lợi, còn tên Dương Quý kia vẫn dây dưa giày vò Lưu Mộc Yên. Thấy cảnh của ấy đúng là có phần đáng thương, ấy giờ giống với kiếp trước.
Đợi mọi người bỏ đi hết, Lưu Mộc Yên ngồi trên băng ghế khóc một trận, Ninh Sương lấy một miếng giấy khô đưa cho ấy: "Lau đi.”
Lưu Mộc Yên bối rối ngẩng đầu , sau đó lại cầm tờ giấy đưa lau nước mắt trên mặt, đợi tâm ổn định mới mở miệng chuyện.
"Cảm ơn, là Diệp Ninh Sương đúng chứ?” Cô ấy nghe nhiều tin đồn về Ninh Sương rồi, không nghĩ tới hôm nay người duy nhất quan tâm bản thân chỉ có mình .
Ninh Sương ngồi xuống ghế, rút thêm miếng khăn nữa nhét vào tay Lưu Mộc Yên: “Phải, đúng là tôi, tôi cũng biết .”
Lưu Mộc Yên vứt chỗ giấy vừa lau vào sọt rác gần đó, sụt sịt : "Chắc bây giờ tôi buồn lắm…”
Buồn sao? Sao nổi, lúc trước cũng như kia mà.
Ninh Sương lạnh nhạt đáp: "Buồn gì chứ? Tôi cũng đâu khá khẩm hơn , vụ của tôi chắc tiểu thư Lưu đây cũng biết mà, chúng ta đồng cảnh ngộ cả thôi, đừng có khóc nữa mà lau nước mắt đi.”
Nhìn thấy đã sắp đến giờ vào lớp, Ninh Sương đứng phắt dậy, cất gói giấy vào trong balo rồi xoay người rời đi: "Bye bye, nhớ đừng có chuyện dại dột nha.”
Lưu Mộc Yên theo rất lâu, trầm ngâm suy nghĩ rồi phấn chấn lại tinh thần đi về lớp.
Sau khi kết thúc giờ học chiều, Ninh Sương ghé qua khu kí túc tắm rửa, thay một bộ váy hai dây dài đến gần đầu gối chuẩn bị ra khỏi phòng. Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, sau đó lại truyền tới tiếng gõ cửa lộc cộc.
"Là tôi, Lưu Mộc Yên.”
Ninh Sương không khỏi thắc mắc sao giờ này ấy lại đến phòng kí túc của Ninh Sương vẫn ra mở cửa mời Lưu Mộc Yên vào trong chuyện.
Trên tay Lưu Mộc Yên còn kéo thêm một chiếc vali, trên vai là một cái balo, dáng vẻ lại khá bối rối Ninh Sương: "Bạn cùng phòng của tôi với tôi cãi nhau, tôi không còn nơi để đi…có thể cho tôi ở cùng không?”
Ninh Sương nghĩ một lúc, hình như cùng kí túc xá của Lưu Mộc Yên trùng hợp lại chính là Lâm Tuyết Tuyết, ta là thân của Tống Hạ Nhu đương nhiên sẽ bênh vực mình, có lẽ giữa hai người họ xảy ra xích mích lớn nên Lưu Mộc Yên mới đến đây tìm .
“Sao biết phòng tôi ở đây mà tìm thế?” Cô lấy khăn lau tóc, tiện miệng hỏi.
“Ban đầu tôi không có tính đến tìm , quản lí kí túc ở khu này chỉ có một phòng này của là ở một mình nên tôi mới đến…” vừa Lưu Mộc Yên lại lấy ra một xấp tiền mặt để ở trước mặt : “Tôi sẽ share ⅔ tiền kí túc xá, chỉ cần cho tôi ở chung."
Căn kí túc xá này là phòng đôi nên cũng tương đối rộng, điều hòa, Internet, các đồ gia dụng khác đều đầy đủ nên có mức giá 1700 tệ, Lưu Mộc Yên chỉ vì muốn ở chung mà ra điều kiện đó thì quả thật rất hời cho . Nhưng Ninh Sương không muốn lợi dụng ấy, chút tiền nhỏ này đâu có thiếu.
"Không cần phải , cứ chia đôi bình thường đi, có thể dọn vào ở ngay, bình thường tôi không ngủ lại kí túc xá nên cứ thoải mái.”
Được Ninh Sương chấp thuận, Lưu Mộc Yên vui vẻ , nhanh nhẹn đi dọn đồ đạc của mình vào trong phòng: “Cảm ơn , Ninh Sương. Khi nào rảnh tôi sẽ mời một bữa cảm ơn.”
Cô đưa tay lấy thỏi son trong chiếc tủ nhỏ trên bàn trang điểm, tô nhẹ lên đôi môi mỏng của mình lớp son hồng đào: "Được , tùy , bây giờ tôi đi đây” cất cây son xong Ninh Sương liền bỏ sách vở của mình vào balo rồi ra ngoài: "Bye, đi đây~”
Bạn thấy sao?