Trọng Sinh: Tìm Lại [...] – Chương 7

Chương 7

“Bọn họ mới là một cặp đôi danh chính ngôn thuận!”

“Nguyễn Cầm, đừng có phát điên nữa. Nói cho biết, từ đầu đến cuối người tôi là Mộng Mộng, không phải . Tốt nhất là ký đơn ly hôn cho nhanh!”

“Đúng đấy! Dù có không ly hôn thì cũng vô ích. Tôi vốn không phải con ruột , đừng mơ tôi sẽ nuôi dưỡng lúc về già!”

Một mình tôi không thể chống lại ba người, nhất là khi tôi đang mang bệnh, thân thể yếu ớt, thời gian sống chẳng còn bao nhiêu.

Kết quả là, tôi bị ba người họ liên thủ đẩy ra khỏi nhà như một món đồ bỏ đi.

Cả ba tiếng đồng hồ, tôi nằm co ro trên mặt đất lạnh lẽo, không ai hỏi han, không ai quan tâm.

Cuối cùng, tôi phải tự mình bò dậy, từng bước lê lết ra khỏi khu nhà, đón xe đến nhà trai và chị dâu.

Nhờ sự giúp đỡ của chị, tôi chính thức đệ đơn kiện Dư Chu ra tòa, cầu ly hôn và ta phải ra đi tay trắng.

Dù gì thì Dư Chu cũng đang kinh doanh, thể diện và danh tiếng liên quan trực tiếp đến hình ảnh công ty.

, ta nhiều lần tìm tôi để “thương lượng riêng” — hy vọng giải quyết trong im lặng.

Chính từ những lời vô lỡ miệng của Dư Chu, tôi mới bắt đầu nghi ngờ — đứa trẻ năm xưa, có lẽ chưa từng chết.

Tôi nhún nhường, thỏa hiệp từng bước, chỉ để đổi lấy chút manh mối về con mình.

Khi lần theo dấu vết đến trại trẻ mồ côi, tôi phát hiện có hai bé cùng chung các đặc điểm : ngày sinh, thời điểm bị bỏ rơi, thậm chí cả nhóm máu.

Lúc xét nghiệm ADN, một trong hai đứa trẻ — một bé tâm cơ — đã lén tráo đổi mẫu xét nghiệm của tôi và con tôi, đánh tráo thân phận.

Kết quả, tôi lại một lần nữa lỡ mất con ruột của mình.

Khi tôi dẫn bé đó về nhà, ánh mắt của Dư Chu lập tức thay đổi — lạ lẫm, dè chừng, thậm chí có chút… sợ hãi.

Nhưng lúc đó, tôi đang mang bệnh trong người, toàn bộ sức lực đều dồn vào việc chống lại cơn đau hành hạ thể xác, không kịp để ý tới điều gì bất thường.

Sau này tôi mới biết — hai người bọn họ đã ngấm ngầm bắt tay, lợi dụng tôi để đạt mục đích.

Sau khi bị phản bội, trai và chị dâu bắt đầu nghi ngờ thân phận bé đó.
Chính họ đã âm thầm đưa cả hai đi lại xét nghiệm.

Cuối cùng, tôi và con ruột mới đoàn tụ.

Thế , những cú sốc dồn dập — từ phản bội, lừa dối, mất con đến tái hợp muộn màng
rốt cuộc vẫn bào mòn thân thể tôi từng chút một.

Tôi không thể trụ đến ngày đòi lại công bằng cho con, cũng chẳng kịp giúp con lấy lại những gì bé xứng đáng hưởng.

Ngay trong ngày phiên tòa chính thức mở ra, khi luật pháp rốt cuộc cũng bắt đầu đứng về phía chúng tôi…

Tôi, phun máu ngã gục trước vành móng ngựa, không cam lòng nhắm mắt.

“Ư ư ư~”
Tiếng khóc yếu ớt của em bé kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng nặng nề.

Tôi luống cuống dùng khăn gối ướt đẫm nước mắt lau qua mặt, gạt đi mồ hôi lạnh trên trán.

Rồi nhanh chóng bước xuống giường, nhẹ nhàng ôm lấy con bé bỏng, mềm mại như mèo con vào lòng.

Vừa dỗ dành vỗ nhẹ vào mông con, tôi vừa cẩn thận cho bé bú sữa.
“Bé ngoan của mẹ, ngoan nào, đừng khóc nữa.”

Dù đêm tối có dày đặc đến đâu, chỉ cần có con trong vòng tay, lòng tôi — vốn hoang vu và lạnh lẽo — cũng sưởi ấm.

“Con ơi, may mà con còn ở đây… yên tâm nhé, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con, không ai có thể cướp con khỏi mẹ nữa đâu.”

Sau khi con ngủ thiếp đi, tôi rón rén kiểm tra tã cho con,
không kìm mà cúi đầu lại vết bớt ở thắt lưng con .

Ngón tay khẽ chạm vào đó.

Ngoài việc màu đậm hơn một chút, kích thước nhỏ hơn một chút,
nó hoàn toàn giống hệt vết bớt mà kiếp trước tôi đã thấy trên lưng con lúc đã trưởng thành.

Tôi nở một nụ nhẹ nhõm.
“Thật tốt… lần này, mẹ đã không nhận nhầm con nữa.”

Con tôi… vẫn chưa từng nếm trải khổ cực ở trại trẻ mồ côi.

Con bé vẫn chưa bị đứa trẻ mồ côi kia lừa gạt đến mức bị cắt mất một quả thận.

Người cùng bị gửi đến nhi viện với con bé năm đó, chắc chắn chính là đứa trẻ mà mẹ tôi đã nhắc — kẻ từng ở bên con tôi,
kẻ đã mưu tính tráo đổi thân phận để thay thế vị trí đáng lẽ thuộc về con tôi.

Tay tôi siết chặt lại, rồi lại buông ra, cứ thế luân phiên trong cơn kìm nén tức giận.

Trong bóng tối, ánh mắt tôi sáng lên rồi lại tắt lịm, như ánh lửa chập chờn giữa đêm đen.

Cho đến khi con lại lần nữa tỉnh giấc, tiếng khóc nho nhỏ, mềm mại vang lên giữa đêm, khiến tim tôi dịu xuống hoàn toàn.

Tôi thở ra một hơi thật dài.

“Thôi… Nợ kiếp trước, đã trả xong ở kiếp trước.
Cô bé đó cũng đã phải trả giá vì những việc mình , không nên đem chuyện chưa xảy ra để kết tội thêm lần nữa.”

Sau khi hết thời gian ở cữ, tôi cùng trai và chị dâu đến ngôi nhà từng là phòng cưới của tôi và Dư Chu, mở màn cho cuộc thương lượng cuối cùng.

“Dư Chu, chúng ta ly hôn.

Những năm qua lấy của tôi bao nhiêu tiền, trả lại toàn bộ.

Ngoài ra, mỗi tháng phải trích 1/4 tiền lương phí nuôi dưỡng con tôi —
đó là trách nhiệm của chứ không phải ân huệ.”

Giọng tôi bình thản không cho phép phản bác, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Tôi của hiện tại, đã không còn là người phụ nữ cam chịu vì nghĩa năm xưa nữa rồi.

Dư Chu còn chưa kịp mở miệng, thì mẹ chồng tôi đã bật dậy trước.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...