Trở lại những năm 80, việc đầu tiên tôi là đi tìm lại đứa con mà chồng tôi cố ý vứt bỏ.
Kiếp trước, tôi sinh khó. Chưa kịp mặt con một lần thì đã hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, chồng tôi mặt nặng mày nhẹ, giọng đầy thương xót :
“Vợ à, con không còn nữa rồi.”
Tin sét đánh ấy như bóp nghẹt tim tôi, nỗi đau tưởng như không thể nào gượng dậy.
Một năm sau khi mất con, tôi là người chủ đề nghị nhận nuôi một đứa trẻ.
Vậy mà khi ta bắt đầu ăn phát đạt, việc đầu tiên là lấy cớ cảm rạn nứt để đòi ly hôn.
“Nguyễn Cầm, không còn em nữa, hãy giải thoát cho nhau đi!”
Ngay cả đứa con nuôi mà tôi đã vất vả nuôi lớn, dạy dỗ thành sinh viên đại học xuất sắc, cũng tôi và :
“Mẹ à, mẹ không giúp gì cho sự nghiệp của ba đâu… mẹ nên buông tay rồi.”
Con sói dữ cuối cùng cũng lột bỏ lớp da cừu giả tạo, và tôi dần dần phát hiện ra toàn bộ sự thật.
Đứa con nuôi mà tôi hết lòng chăm sóc, hóa ra lại là con riêng của ta và thanh mai trúc mã ở quê.
Vì đứa con đó, ta nhẫn tâm vứt bỏ mẹ con tôi, lừa tôi rằng con mình đã không qua khỏi sau khi sinh.
Tôi mang thân thể bệnh tật, lê từng bước vừa kiện chồng ra tòa ly hôn, vừa đi tìm lại đứa con ruột bị thất lạc.
Nhưng ngay lúc hy vọng tưởng chừng đã ở ngay trước mắt, cơ thể tôi không chống đỡ nổi nữa, tôi gục ngã tại tòa.
“Vợ à, em đừng buồn quá, mình còn trẻ, chỉ cần còn sống thì vẫn sẽ có con.”
Đầu tôi đau như búa bổ, cảm giác như sắp nổ tung.
Giọng vang bên tai vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Rõ ràng là một chất giọng trầm thấp, ấm áp, lại khiến lòng tôi càng thêm bực bội.
Không thể chịu nổi nữa, tôi nhắm chặt mắt, gào lên một tiếng:
“Câm miệng.”
Thế giới bỗng chốc im lặng, đầu óc tôi cuối cùng cũng yên tĩnh trong giây lát.
Tôi xoa đầu rồi chậm rãi mở mắt.
Tầm dần trở nên rõ ràng.
Gương mặt trẻ trung, điển trai của Dư Chu xuất hiện ngay trước mắt tôi, ánh mắt đầy lo lắng và quan tâm.
Tôi cau mày, bản năng ghét bỏ mà khẽ ngả người ra sau — lập tức cảm nhận cơn đau dữ dội nơi bụng dưới.
“Á… đau quá!”
Người đàn ông trước mặt vội vàng đỡ lấy vai tôi, không cho tôi cử .
“Vợ à, em vừa mới sinh con, cơ thể còn rất yếu, tuyệt đối đừng cử lung tung.”
Cảm giác ấm áp chân thật từ bàn tay ta khiến tôi bừng tỉnh — tôi đã sống lại.
Tôi đã trọng sinh về đúng ngày mình vừa sinh con.
Khoảnh khắc nghẹt thở, căm hận và tuyệt vọng vì chưa kịp ly hôn đã phải lìa đời…
Giờ đây, tất cả bị niềm vui vì sống lại dịu đi.
“Em tự lo , về đi đi!”
“Không , không yên tâm. Mẹ ngày mai sẽ tới, ở với em đến lúc bà qua rồi mới đi .”
Kiếp trước, vào đúng thời điểm này, tôi chỉ là một 22 tuổi, lần đầu mẹ, quá đỗi ngây thơ.
Con thì mất, chồng lại tỏ ra chu đáo, mẹ chồng thì vượt cả ngàn cây số lên thành phố chăm tôi ở cữ — tôi còn cảm thấy biết ơn trong lòng.
Nhưng khi sống lại, mang linh hồn của người phụ nữ bốn mươi tuổi, lại tất cả, tôi mới nhận ra mình đã ngây thơ biết nhường nào.
“Không cần. Anh gọi cho ba mẹ em đi, họ sẽ tự sắp xếp người đến chăm em.”
Ba tôi là quân nhân, cấp bậc không hề thấp. Mẹ tôi là phó viện trưởng bệnh viện thành phố.
Trước khi lấy Dư Chu, tôi sống cùng ba mẹ trong khu nhà tập thể của quân đội, nhà có cả người giúp việc.
Chỉ là sau khi kết hôn, Dư Chu bắt đầu vô hay cố ý thao túng tinh thần tôi.
Bảo tôi phải sống tiết kiệm, rằng ba mẹ ở quê vất vả thế nào để nuôi ăn học thành người.
Và tiền tôi tiết kiệm , ta nghiễm nhiên đem hết gửi về quê.
Đây mà gọi là để mẹ lên chăm tôi sao?
Rõ ràng là đưa bà ta lên thành phố hưởng thụ, tiện thể moi tiền nhà tôi thì có!
Quả đúng như tôi đoán, sắc mặt Dư Chu lập tức thay đổi.
“Em đã lấy chồng rồi, sinh con mà còn phiền đến nhà ngoại thì người ta thế nào?”
Kiếp trước, mỗi lần tôi định nhờ ba mẹ hay chị giúp đỡ, ta đều y như .
Tôi vì sĩ diện của chồng, lần nào cũng nhẫn nhịn, nhún nhường.
Giờ nghĩ lại, đúng là thật lòng đem cho chó ăn, bị người ta thao túng mà còn không hay.
“Tôi không tranh cãi với nữa. Nếu không muốn gọi thì tìm y tá đến đây, tôi chỉ cần ấy giúp gọi điện cho ba tôi.”
Vì muốn tiết kiệm, chồng tôi chỉ đăng ký cho tôi nằm giường thường, một phòng bệnh tới mười người.
Cũng nhờ ‘ơn’ ta, trong cảnh này, việc liên lạc với nhà ngoại lại trở nên quá dễ dàng.
Thấy chồng lại chuẩn bị thao thao bất tuyệt mở màn cho màn thao túng tâm lý quen thuộc,
tôi lập tức nhắm mắt lại, lạnh nhạt : “Tôi khát nước.”
Đợi ta đi lấy nước, tôi nhanh tay kéo lấy người nhà giường bên cạnh.
“Anh ơi, ơn giúp tôi một việc không? Anh có thể ra trạm y tá gọi điện cho mẹ tôi, với bà là tôi đã sinh con rồi không?”
Bạn thấy sao?