9
Tôi “hmm” một cách hài lòng và đầy thương cảm:
“Anh có thấy phòng tắm nơi ngón chân em ở trong ảnh hướng vào không?”
Hứa Đông điên cuồng gật đầu.
“Anh thấy!”
“Tấm trần hàng thứ sáu và hàng thứ tư từ trái qua phải, mở ra, đồ ăn ở ngay đó!”
Trong khi Hứa Đông cố gắng di chuyển ghế, tôi vui vẻ gọt một quả táo và từ từ ăn.
Hứa Đông lấy đồ xong liền nghe thấy hắn gầm lên giận dữ.
“Thương Thanh Thanh! Cô đang trêu tôi ư! Cô đang ở đâu? Tôi muốn g.i.ế.c !”
Hứa Đông cầm lấy một túi bánh quy và một chai nước khoáng rồi chằm chằm vào camera.
Tôi đã không bỏ lỡ cảnh ta và Từ Tịnh nuốt nước bọt trong camera với độ nét cao.
Hai người này luôn có thói quen gọi đồ ăn mang về và không bao giờ tự nấu ăn, cho nên thực phẩm dự trữ ở nhà rất ít.
Tôi đợi họ từ sân bay chạy về nơi ở và nhớ đến việc tích trữ thức ăn, thực phẩm bên ngoài chắc là đã bị cướp sạch từ lâu. Họ chắc chắn đã đói từ một thời gian.
Tôi thực sự muốn xem Hứa Đông có chia sẻ thức ăn với Từ Tịnh hay không.
“Ừ! Em không đâu, đồ trên tay không phải thức ăn sao? Bây giờ dù có tiền cũng không mua thực phẩm đâu! Có túi bánh quy này, ít nhất cũng có thể chịu đựng thêm ba ngày!”
Tôi dừng lại một chút, thở dài và :
“Nhưng có hai người mà! Không biết hai người có thể chịu đựng bao lâu!? Ba ngày sau nếu vẫn chưa mất điện, mất mạng, em sẽ quay lại xem ! Chúc may mắn nhé, bảo bối!”
Trước khi tắt mic, tôi vẫn nghe thấy Hứa Đông đang đồ trong phòng khách để giải tỏa. Tôi rất háo hức chờ xem ba ngày sau, hai người này sẽ phải đối mặt với huống thế nào.
Tôi đã cài đặt camera ghi hình, đặt xuống điện thoại và ra khỏi cửa.
Mặc dù chúng tôi đã tích trữ rất nhiều thứ, không ai biết cuộc sống mạt thế sẽ kéo dài bao lâu. Chúng tôi không thể chỉ biết ăn uống. Chúng tôi cần rèn luyện thân thể, tăng cường sức khỏe. Để sẵn sàng trong thời điểm đặc biệt, có đủ năng lượng để chạy trốn!
Dù sao, trên núi hẻo lánh này cũng không phải là không có người.
Chúng tôi cố gắng sống khép kín, ở nguyên trong ngôi nhà không ra ngoài. Buổi tối, chúng tôi cũng cố gắng không bật đèn, tránh tiết lộ bóng dáng có người sinh sống.
Ngày hôm qua, cả gia đình bốn người chúng tôi đã có kế hoạch lao chi tiết.
Mỗi sáng bảy giờ, sau khi ăn sáng xong, hai người đi hóng gió, hai người đất trong sân, thay phiên nhau mỗi nửa giờ.
Dì Trần xuất thân từ vùng quê, có kinh nghiệm trồng trọt phong phú. Bà ấy đã chia sẻ kỹ càng giống rau chúng tôi mua về, dạy chúng tôi trồng nhiều loại rau.
Sau khi ăn trưa xong, nghỉ trưa, toàn bộ gia đình cùng nhau tập thể dục. Biệt thự có phòng tập gym riêng, chúng tôi thay phiên nhau canh gác và tập luyện. Những ngày này, chúng tôi sống rất điều độ và bận rộn.
Vào giữa tháng, khi tôi nhớ đến biệt thự phía Bắc Thành, nơi đó đã mất điện rồi.
Đúng , tôi chưa từng nghĩ sẽ cho Hứa Đông thức ăn lần thứ hai.
Tôi cố ý đặt một túi bánh quy cho ta!
Tôi muốn mang lại hy vọng cho ta, và cũng muốn khiến ta thất vọng!
10
Tôi lén lút mở camera giám sát tại biệt thự Bắc Thành trong giờ nghỉ trưa, khi mạng vẫn chưa bị ngắt.
Vì đã mất điện, camera từ lâu đã ngừng hoạt , tôi lục lại đoạn ghi hình hơn mười ngày trước từ khi tôi bị mất kết nối.
Trên video, Hứa Đông hét lên trước camera một hồi, khi thấy không có phản hồi, ta buộc phải từ bỏ.
Trong lúc ta đang lén lút chuyện với camera, Từ Tịnh đã lặng lẽ lấy con d.a.o trái cây trên bàn.
Hứa Đông nắm chặt túi bánh quy và chai nước, quay sang gì đó với Từ Tịnh. Cả hai liền chạy xung quanh khắp biệt thự, tháo dỡ tất cả các tấm tranh tường trần, các tủ bếp và các đèn treo, cùng một số đồ trang trí nhỏ nhặt có thể chứa đồ.
Hứa Đông nghĩ một cách ngây thơ rằng tôi sẽ giấu thực phẩm ở những nơi kín đáo như thế. Nhưng ta không biết rằng tôi chỉ đang với ta thôi.
Sau khi tìm kiếm mà không có kết quả, cả hai đã mệt nhoài. Lúc đó vẫn còn nước, hai người họ đứng lại trước vòi nước uống khá nhiều.
Sau đó, họ ngồi trên ghế sofa nhau trừng mắt. Từ Tịnh chỉ vào túi bánh quy trong tay Hứa Đông và có vẻ như gì đó. Hứa Đông do dự một lát, rồi mở túi bánh quy ra và chia cho Từ Tịnh vài miếng.
Anh ta ăn một vài miếng, sau đó cất những miếng còn lại vào túi quần của mình.
Ngày đầu tiên, hai người họ trôi qua trong yên bình. Nhưng rõ ràng do đói bụng, và bên ngoài có sự xuất hiện của zombie lang thang, hai người cả đêm đều không ngủ .
Ngày thứ hai, hai người họ dậy sớm, và tìm kiếm lại cả tầng hai của biệt thự. Hai người không tìm thấy bất kỳ thực phẩm nào, liền trở nên hốt hoảng và dữ dội hơn.
Trong video, Hứa Đông đã ra cửa sổ.
Nhưng số lượng zombie bên ngoài cửa sổ chỉ tăng lên mà không giảm đi, khiến ta từ bỏ ý định ra ngoài.
Biệt thự phía Bắc mặc dù nằm trong khu biệt thự, bên cạnh đó là khu dân cư cao tầng dày đặc.
Biệt thự Bắc Thành tuy là khu biệt thự, bên cạnh lại là khu chung cư đông đúc. Nơi nào có nhiều người thì nơi đó có nhiều zombie.
Kiếp trước chính bởi vì xung quanh có quá nhiều zombie, chúng tôi mới không thể ra ngoài tìm kiếm vật tư.
Tôi cố ý dẫn Hứa Đông đến đây!
Ngoại trừ túi bánh quy kia, tôi không chừa lại bất cứ thứ gì cho Hứa Đông.
Tìm kiếm một hồi mà không có kết quả, hai người bọn họ, những người luôn quen gọi đồ ăn bên ngoài, chưa từng nhóm lửa nấu nướng, trong nhà căn bản sẽ không tích trữ đồ ăn.
Chờ đến khi bọn họ chạy trốn từ sân bay về nhà, nhớ đến việc tích trữ đồ ăn thì đồ ăn bên ngoài e là đã bị cướp sạch rồi.
Bọn họ chắc chắn đã đói bụng một khoảng thời gian rồi.
Không tìm thấy gì để ăn, lại luôn trong trạng thái đói khát, hai người bọn họ cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực.
Chia nhau ăn thêm vài miếng bánh quy, hai người trực tiếp nằm vật xuống.
Ngày thứ ba, hai người từ sáng sớm đã không ngừng mong chờ camera bật lên. Mãi cho đến khi trời tối vẫn chưa đợi tôi, Hứa Đông mới phản ứng lại là mình bị tôi lừa. Nhìn số bánh quy ít ỏi còn sót lại, hai người hoàn toàn suy sụp.
Trong video, hai người đang tranh cãi cái gì đó, cuối cùng trực tiếp lao vào đánh nhau.
Sức lực của Từ Tịnh không bằng Hứa Đông, bị Hứa Đông đánh ngã xuống đất, ta kiên quyết đ.â.m Hứa Đông một nhát.
Hứa Đông ôm lấy vết thương đang chảy máu, ánh mắt tràn đầy khó tin. Từ Tịnh nhanh chóng cướp lấy bánh quy và nước, trốn vào phòng ngủ trên lầu. Cướp không , bản thân lại bị thương, Hứa Đông ngã gục trên đất bất lực nguyền rủa.
Tôi có chút bất ngờ. Ban đầu còn tưởng Hứa Đông là kẻ m.á.u lạnh, không ngờ Từ Tịnh còn tàn nhẫn hơn!
Hứa Đông mất m.á.u quá nhiều, lại không có gì ăn, hắn ta gian nan bò về phía cửa chính, mà lại gắng gượng mở cửa.
Hắn ta quả thực là kẻ m.á.u lạnh, bản thân không sống nổi cũng không muốn để Từ Tịnh sống.
Bạn thấy sao?