Trọng Sinh Thời Mạt [...] – Chương 1

Chương 1-2

Mạt thế ập đến, tôi vì đầu óc u mê mà dẫn theo tên đàn ông kia trốn vào căn biệt thự lớn nhà tôi.

Nào ngờ, hắn ta không những chiếm đoạt biệt thự của gia đình tôi, mà còn lén lút dẫn cả nhân nhỏ bé của mình tới.

Sau khi bị phát hiện, hắn ném tôi cùng bố mẹ tôi vào giữa bầy zombie.

Tôi trơ mắt bố mẹ bị zombie cắn xé!

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trọng sinh!

1

Thời gian quay trở lại cái ngày chúng tôi đi du lịch Thái Lan. Lúc này, Hứa Đông đang say sưa trò chuyện với nhân nhỏ bé của hắn – Từ Tịnh.

Công ty du lịch do tôi tìm, chi phí trọn gói cho ba người đều do tôi chi trả. Bạn thân mắng tôi mù quáng vì , tức giận đến mức block tôi.

Nghĩ đến việc sau khi đến Thái Lan, hắn ta dùng thẻ của tôi một cách phung phí, dẫn Từ Tịnh đi ăn ngon mặc đẹp, tôi hận không thể cho bản thân lúc đó hai cái bạt tai.

Sao lúc trước mình lại ngốc nghếch, mù quáng vì đến !

Từ Tịnh, ả tiện nhân này, rõ ràng là gian díu với Hứa Đông mà tôi lại không hề hay biết!

Tôi còn ngây thơ đến mức bao luôn cả chi phí du lịch cho ả ta!

Hướng dẫn viên đang phát thẻ lên máy bay, tôi bước nhanh đến bên cạnh ta và : “Em không đi nữa.”

Tôi không bỏ lỡ vẻ mặt kinh ngạc thoáng qua trong mắt Từ Tịnh và Hứa Đông khi nghe tôi . Tất nhiên, trên mặt bọn họ hiện rõ sự vui mừng hơn.

Hứa Đông giả vờ lo lắng tôi, miệng tràn đầy quan tâm, trong lòng chắc hẳn đã sớm nở hoa.

“Bảo bối, em sao ? Sao đột nhiên lại không đi nữa? Anh khó khăn lắm mới xin nghỉ phép, cơ hội hiếm có như ….”

Hứa Đông đến đây thì dừng lại, tôi cũng giả vờ khó chịu đáp lại.

“Anh , em đột nhiên cảm thấy không khỏe, muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút.”

Nói đến đây, trai bình thường nào cũng sẽ lập tức đưa đi bệnh viện, Hứa Đông lại không phải người thường.

Hắn ta nhíu mày, ám chỉ tôi sao lại ốm đúng lúc thế này.

“Vậy phải sao bây giờ? Từ Tịnh xin nghỉ phép cũng không dễ dàng gì, chúng ta không thể để ấy đi một mình ? Hơn nữa, chi phí tour đắt như , không đi thì tiếc quá!”

Trong lòng tôi khinh thường đảo mắt, không còn kiên nhẫn diễn kịch với hắn ta nữa.

Tôi giả vờ khó xử Hứa Đông một cái, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, dịu dàng với Hứa Đông.

“Anh , hay là đi chơi với Từ Tịnh đi, lần sau chúng ta lại đi, về nhất định phải đến tìm em ngay nhé!”

Tôi sắp nôn đến nơi rồi!

Từ Tịnh và Hứa Đông đang chờ tôi câu này!

Từ Tịnh lập tức với tôi.

“Thanh Thanh, cậu mau đi khám đi, yên tâm giao Hứa Đông cho tớ, tớ nhất định sẽ trông chừng ấy, không để ấy ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt đâu!”

Tôi biết ơn với ta, dưới ánh mắt kẻ ngốc của những người đồng hành, tôi nhanh chóng chuồn đi.

Tra nam tiện nữ, hai người cứ việc vui vẻ đi!

Chờ hai người quay về, thứ chào đón hai người chính là mạt thế zombie!

Lần này không có tôi, tôi xem hai người có thể sống sót bao lâu!

2

Thời gian cấp bách, bảy ngày sau chính là ngày virus zombie bùng phát. Lúc trước, chúng tôi ba người vừa về nước, khắp nơi đã xuất hiện vụ việc cắn người. Bố mẹ lo lắng cho tôi nên đã lập tức gọi tôi về nhà. Tôi không nỡ xa Hứa Đông, cầu xin bố mẹ đưa hắn ta vào nhà, ai ngờ hắn ta là một tên sói mắt trắng.

Lần này tôi tuyệt đối sẽ không cho hắn ta cơ hội người nhà của tôi!

Tôi bắt xe trực tiếp về nhà.

Nhìn thấy gương mặt của bố mẹ vẫn còn sống, tôi nhịn không ôm chầm lấy hai người mà khóc lớn.

Mẹ tôi tuy không đồng ý tôi qua lại với Hứa Đông, cũng không thể thấy tôi chịu uất ức. Bà lập tức nhíu mày vỗ vai tôi :

“Sao ? Không phải con muốn đi chơi sao? Sao đột nhiên lại về rồi? Còn khóc thành thế này, có phải thằng nhóc kia bắt nạt con rồi không?”

Bố tôi bị tôi ôm chặt cứng đờ cả người, chỉ có thể cứng nhắc đưa tay vỗ vỗ vai tôi.

“Con đừng sợ, nếu nó dám bắt nạt con, bố sẽ lập tức tìm người đánh gãy chân nó!”

Tôi bị câu mang đầy khí chất xã hội đen của bố tôi chọc .

Tôi thu dọn lại tâm trạng, coi những gì trải qua ở kiếp trước như một giấc mơ, kể lại cho bọn họ nghe.

Ban đầu tôi còn tưởng bố mẹ sẽ không tin, không ngờ bố tôi lại tôi nghiêm túc :

“Bố tin con, hôm nay chúng ta sẽ chuyển nhà!”

Lúc tôi còn đang ngẩn ngơ, bố tôi đã gọi điện thoại cho dì Trần đang đi chợ mau chóng quay về, ông và mẹ tôi cũng đứng dậy chuẩn bị thu dọn đồ đạc.

“Bố, chúng ta đi đâu ạ?”

Mẹ tôi mỉm với tôi:

“Bố mẹ con đã sớm mua một căn biệt thự ở trung tâm dưỡng lão Thế Ngoại Đào Nguyên, vốn định chuyển vào đó từ lâu rồi, không yên tâm về con nên vẫn chưa chuyển đi!

“Ở đó cái gì cũng có, chúng ta có thể xách va li vào ở luôn, đợi dì Trần về là chúng ta đi ngay.”

Thế Ngoại Đào Nguyên?

Là nơi tọa lạc bên cạnh núi cao biển rộng, tích hợp dưỡng lão, nghỉ dưỡng, nghỉ phép một, trang bị đầy đủ trang thiết bị như viện dưỡng lão, trung tâm y tế, trung tâm cứu hỏa, nhà máy điện,… Còn Thế Ngoại Đào Nguyên kia sao?

Nơi đó địa thế hẻo lánh, ít người, bước ra khỏi cửa chính là núi non sông nước, quả thực là nơi trú ẩn tuyệt vời!

Tra nam tiện nữ lần này đừng hòng tìm tôi!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...