Trọng Sinh, Thoát Khỏi [...] – Chương 5

Tôi cắn môi, nén cơn giận trong lòng xuống, ngẩng đầu mỉm : “Không phải đâu bố mẹ, con muốn đi .”

Mẹ tôi vừa nghe thấy tôi mở miệng là đã chuẩn bị sẵn sàng để phản bác tôi rồi, nghe thấy lời tôi thì nhất thời nghẹn lời, như đang suy nghĩ xem tôi thật hay giả.

Bà ta bố tôi, bố tôi cũng có chút ngạc nhiên trước lời của tôi, không hề có chút áy náy nào vì đã hiểu lầm tôi, liếc tôi một cái rồi không gì nữa, ngược lại còn có vẻ thoải mái tiếp tục ăn cơm.

“Con muốn đi ?” Mẹ tôi vẫn còn chút nghi ngờ.

Thấy tôi gật đầu, bà ta lập tức lộ ra vẻ mặt đắc ý.

“Mẹ đã bảo rồi, học hành gì, thầy Giang kia cứ gặp là lại con là mầm non tốt, bảo mẹ phải nuôi con cho tử tế. Con xem, bản thân không có tiền đồ thi không đỗ thì có ích gì, con con đứa học nhiều gì? Mẹ đã bảo là con không học nổi rồi mà. Con hiểu ra là tốt rồi, đi mới là con đường đúng đắn của con, kiếm chút tiền, bớt mơ mộng hão huyền đi.”

Đôi đũa trong tay tôi vô thức siết chặt: “Con muốn đi xa, đến Quảng Thâm, bên đó kiếm nhiều tiền hơn.”

Sắc mặt mẹ tôi lập tức trở nên kì quái: “Đi xa gì?”

Tôi bố tôi: “Bố, nghe chị Ngọc Linh đi xa, mỗi tháng mấy nghìn đấy, ở đây mình nhiều nhất cũng chỉ kiếm hơn một nghìn thôi, con cũng muốn kiếm nhiều hơn một chút.”

Mẹ tôi trừng mắt tôi, không hài lòng vì tôi phớt lờ lời bà ta.

Tôi cố lúc bố tôi có mặt, là tôi cố ý. Chỉ cần bố tôi gật đầu, bà ta mới có thể đồng ý.

So với việc tôi kiếm một nghìn hay kiếm nhiều hơn để họ hút máu, sao bố tôi có thể do dự chứ?

“Bố thấy đấy, dù sao cũng là đi , ra ngoài còn kiếm nhiều hơn. Vương Ngọc Linh người ta học chưa hết cấp hai đã đến đó rồi, bây giờ mỗi tháng gửi về nhà sáu bảy nghìn, t.h.u.ố.c lá rượu bia trong nhà toàn loại xịn. Con dù sao cũng học hết cấp ba rồi, giỏi hơn nó, sao có thể kiếm ít hơn nó .”

Bố tôi có lẽ là do uống rượu nên nghĩ đến cái gì đó, tác bỏ lạc rang vào miệng cũng như đang nhảy cẫng lên.

Tôi cúi đầu lạnh, Vương Ngọc Linh sớm ra ngoài việc, lăn lộn trong xã hội, vài ba người đàn ông bao nuôi, những câu chuyện về ta tôi đã nghe vô số lần rồi.

Cả con phố này, ta chính là chủ đề bàn tán sau bữa cơm, mẹ tôi mỗi lần nhắc đến đều là vẻ mặt khinh bỉ, bây giờ nghĩ đến việc tôi cũng có thể kiếm nhiều tiền như Vương Ngọc Linh, thì vẻ vui mừng trên mặt bà ta không thể nào kìm nén .

5

Mặc dù mẹ tôi cảm thấy tôi ở xa như thì khó kiểm soát, lời ra vẫn có chút không hài lòng, thấy bố tôi đồng ý rồi, bà ta cũng không gì thêm.

Về chuyện tiền bạc, họ vẫn có thể nhanh chóng thỏa hiệp.

Mẹ tôi bảo tôi đi ở gần đây vài ngày kiếm đủ tiền xe rồi hãy đi, tôi không chờ nữa, nhân lúc buổi chiều không có ai, tôi thu dọn vài bộ quần áo, cầm theo hai trăm ba mươi đồng mà tôi lén lút dành dụm rồi lên đường.

Trước khi đi, tôi đến nhà thầy Giang lấy giấy báo trúng tuyển của mình.

Thầy Giang chắc là ra quyết tâm của tôi, không gì cả, lái xe máy đưa tôi đến bến xe khách.

Rời xa họ, mọi thứ dường như đều trở nên sáng sủa, thành phố xa lạ phồn hoa, trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Thế giới mà kiếp trước đến c.h.ế.t cũng chưa từng cảm nhận, cuối cùng tôi cũng đã đến.

Điều khiến tôi cảm nhất là, khi tôi lén lút lấy giấy báo trúng tuyển ra trong căn phòng ký túc xá tồi tàn, tôi phát hiện bên trong có tám trăm đồng và một mảnh giấy mà thầy Giang đã nhét vào.

【Chim trời cao bay, cá biển rộng vùng vẫy.】 Phía sau còn có số điện thoại liên lạc của thầy.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...