2
Tôi đứng dậy lau mặt, mở cửa ra.
Mẹ tôi không ngờ tôi lại đột ngột mở cửa, tay đang đập cửa vơ vào khoảng không, suýt nữa thì ngã vào người tôi. Tôi nhanh chóng lách sang một bên, bà ta chửi rủa rồi vịn tường đứng vững.
Tôi liếc cây cán bột trong tay bà ta, lạnh một tiếng: "Mẹ, mẹ muốn đánh c.h.ế.t con vì đứa con trai ruột của bố sao?"
Mẹ tôi sững người, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng càng trở nên khó coi hơn: "Cái gì mà con trai ruột của bố mày, nó cũng là con trai tao, mày còn dám linh tinh cẩn thận tao bảo bố mày về đánh mày."
Tôi khoanh tay dựa tường đứng, không gì, chỉ lặng lẽ quan sát bà ta.
Trong phòng khách, Lâm Tử Dật đang thò đầu ra về phía này, miệng còn : "Đánh nó, đánh nó."
Mẹ tôi nhất thời quên mất mình đến đây để hỏi tội tôi.
Cây cán bột trong tay bà ta siết chặt rồi lại siết chặt, cuối cùng cũng thốt ra một câu: "Ai bảo mày lấy sách ném em mày, em mày còn nhỏ, lỡ như bị thương thì sao? Ra ngoài xin lỗi nó ngay."
Tôi khẩy một tiếng: "Nó ném con trước, mẹ không thấy sao?"
"Nó cầm cái gì, mày cầm cái gì? Cái đó có thể mày đau sao? Mẹ đã bao nhiêu lần rồi, mày là chị thì phải nhường em, sao con bé này càng ngày càng nhỏ nhen ?"
Bà ta hùng hồn với tôi, ngón tay chọc mạnh vào vai tôi, từng cái từng cái một, nước bọt phun cả vào mặt tôi.
Tôi quay đầu Lâm Tử Dật đang ngồi trên ghế sofa với khuôn mặt méo mó tôi, không nhịn bật .
"Mày còn dám à?"
"Thôi rồi, con sẽ xin lỗi em trai." Giọng điệu tôi ôn hòa, ánh mắt đầy chân thành.
Mẹ tôi sững sờ, bà ta không ngờ tôi lại đột ngột thay đổi thái độ như .
Khi tôi đi về phía ghế sofa, Lâm Tử Dật lại ném Ultraman trong tay vào tôi.
Tôi xoa xoa cằm bị ném trúng, nó, rồi ngồi xổm xuống lặng lẽ nhặt lên, đi đến bên cạnh nó đưa cho.
Lâm Tử Dật có chút cảnh giác tôi.
Tôi chống một tay lên lưng ghế sofa : "Xin lỗi, chị sai rồi, chị không nên lấy sách ném em, em có thể tha thứ cho chị không?"
Có lẽ sự dịu dàng chưa từng có của tôi đã khiến Lâm Tử Dật sợ hãi.
Tôi lấy trong túi ra mấy viên kẹo: "Đây là kẹo học tặng chị, còn lại chừng này, em không phải lúc nào cũng muốn sao? Chị cho em coi như xin lỗi không?"
Tuy Lâm Tử Dật vẫn còn cảnh giác với tôi, dù sao tuổi còn nhỏ, lại là kẹo xịn, nó đã xin tôi mấy lần, tôi đều lừa nó là hết rồi không cho, bây giờ đưa tận tay, sao nó có thể cưỡng lại sự cám dỗ.
Nó đưa tay giật lấy, tôi một cách hung dữ: "Hừ, lần này tha cho mày, lần sau tao sẽ bảo mẹ đánh c.h.ế.t mày."
Tôi mỉm gật đầu mẹ đang đứng ở cửa phòng tôi với vẻ mặt ngơ ngác.
"Mẹ, con đã xin lỗi em trai rồi."
Sắc mặt mẹ tôi vẫn hơi mất tự nhiên, miệng vẫn không ngừng : "Sớm có phải tốt hơn không, cứ phải mẹ tức giận, sau này con không bắt nạt em trai như nữa."
Tôi Lâm Tử Dật cầm kẹo nhảy chân sáo ra khỏi sân, đi đến ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ, vừa hay đối mặt với bà ta.
"Mẹ, sau này con sẽ không bắt nạt em trai nữa, con sẽ nhường em ấy, để em ấy giống như bố. Hy vọng em ấy cũng có thể tìm một người phụ nữ chịu thương chịu khó, chịu đựng mọi thứ như mẹ để hầu hạ em ấy cả đời."
Mẹ tôi run lên vì tức giận, bà ta chỉ tay vào tôi một cách khó tin: "Mày đang cái quái gì , cái gì mà chịu đựng mọi thứ?"
Tôi xắn tay áo lên, một vết sẹo dài lộ ra.
"Mẹ quên rồi sao? Lâm Tử Dật bốn tuổi đã dùng d.a.o lam rạch con, mẹ nó chỉ đang nghịch ngợm thôi. Rõ ràng con mới là con ruột của mẹ, mẹ chỉ bênh vực nó. Mẹ không nghĩ rằng mẹ đối xử tốt với nó thì nó sẽ thật sự coi mẹ là mẹ ruột sao?"
"Nó còn nhỏ, không phải cố ý, mày những lời này là cố mẹ mất mặt sao? Tuy nó không phải do tao sinh ra, nó cũng có quan hệ huyết thống với mày, sao mày có thể ra những lời ác độc như ?"
Tôi mất kiên nhẫn quay mặt đi.
Bạn thấy sao?