Nghe ngóng thêm chút nữa, chưa cần tôi lên tiếng, mọi người cũng đã đoán ra – chính là bố tôi đã hy sinh khi cứu người, đổi lại hai suất về thành phố. Thế mà tên cặn bã Giang Hằng lại dám nuốt trọn hai suất đó!
Tin tức này như quả bom nổ tung giữa đám đông.
Mọi người trong đội trí thức – ai cũng chính trực và có lòng nghĩa khí – lập tức quyết định phải giúp tôi đòi lại công bằng.
Sau khi Chung Mạn hét lên, những người còn lại cũng chen tới bên Nhạc Chí Viễn, đồng loạt lên tiếng:
“Thủ trưởng, xin ngài đừng tin lời hai người đó. Cái tên Giang Hằng kia giỏi diễn lắm! Bình thường lúc nào cũng ra vẻ thương Chi Chi lắm cơ, ai ngờ sau lưng lại vụng trộm với kia. Đúng rồi, ta tên là Quan Lâm.”
“Phải đó, thủ trưởng, ngay cả bọn tôi cũng suýt bị hắn ta lừa nữa!”
Mọi người ai cũng một câu, khiến Giang Hằng mồ hôi vã như tắm. Hắn ta run rẩy chỉ vào Quan Lâm rồi :
“Chú Nhạc, đừng tin bọn họ bậy! Chính ấy mới là Phàn Chi! Bọn cháu có đầy đủ giấy tờ chứng minh. Bọn họ chỉ đang ghen tức thôi. Nếu ta là Phàn Chi thật thì tại sao không đưa ra bằng chứng?”
“Phì!” – Chung Mạn nhổ nước bọt vào mặt hắn –
“Mấy thứ giấy tờ đó đều là do ăn trộm của Chi Chi! Giờ còn dám vu oan ngược lại, đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Tình hình quá hỗn loạn, đến mức khiến đồn công an cũng phải can thiệp. Nhưng khi thấy có mặt Nhạc Chí Viễn, họ không dám hành gì.
Cuối cùng, với gương mặt lạnh như tiền, Nhạc Chí Viễn phất tay:
“Đưa tất cả về đồn!”
Tới đồn công an, Giang Hằng và Quan Lâm vẫn không hề tỏ ra sợ hãi. Họ một mực khẳng định Quan Lâm mới là Phàn Chi, còn chúng tôi chỉ toàn dựng chuyện, nếu không tin có thể gọi bí thư đại đội đến chứng.
Chung Mạn giận dữ chỉ tay mắng thẳng mặt:
“Tên bí thư đó chắc chắn là bị mua chuộc rồi! Không thì sao lại suất về thành phố là của Quan Lâm?”
Nói đến đây, Chung Mạn như sực nhớ ra điều gì đó, vội giơ tay với Nhạc Chí Viễn:
“Thủ trưởng, tôi có bằng chứng chứng minh Quan Lâm chính là Quan Lâm. Tôi và ta là hàng xóm từ nhỏ, ta cắm trại ở đội bên cạnh chúng tôi. Chỉ cần gọi người nhà ta đến, sự thật sẽ rõ ràng ngay thôi!”
Tôi thật sự phải phục Chung Mạn vì khả năng suy luận siêu nhanh của chị ấy.
Bằng chứng để chứng minh tôi là tôi thì khó. Nhưng chứng minh Quan Lâm là chính ta thì quá dễ. Nhà ta đông chị em, và ta thường khoe chuyện bị em ghen tị với mình.
Rất nhanh, có người cử đi mời em Quan Lâm. Khi biết chị mình định chiếm suất về thành phố của người khác, ta lập tức chạy đến đồn.
Vừa thấy Quan Lâm, ấy chỉ tay ngay: “Đúng rồi, đây là chị tôi!”
Quan Lâm lập tức sụp đổ: “Em điên rồi à? Chị không phải Quan Lâm! Chắc chắn tụi nó mua chuộc em rồi!”
“Chị ơi, thôi đi, đừng lừa nữa. Em còn giữ ảnh gia đình mình đây!” – Em Quan Lâm khẩy – “Vì lo cho em trai, tất cả chị em đều ra đồng việc. Đừng hòng bỏ lại tụi em mà một mình quay về!”
Sau khi xác minh, Nhạc Chí Viễn cuối cùng cũng tin rằng tôi mới là Phàn Chi thật.
Ông là một người đàn ông mạnh mẽ mà mắt cũng đỏ hoe, nắm lấy tay tôi đầy áy náy:
“Phàn Chi, tất cả là lỗi của . Chú không nên nghi ngờ cháu. Bố cháu đã cứu mạng , mà suýt chút nữa phụ lòng ông ấy. Cháu vẫn muốn đi lính đúng không? Hôm nay đi cùng về thành phố, đảm bảo cháu sẽ vào quân đội.”
5
Tôi ông rồi : “Chú Nhạc, cháu không trách đâu, phải trách thì trách vì trên đời này có quá nhiều kẻ xấu. Nhưng cháu muốn hỏi một điều: năm xưa đã hứa với bố cháu cho hai suất về thành phố, lời hứa đó còn hiệu lực không ạ?”
Nhạc Chí Viễn vốn đã mang nhiều áy náy trong lòng, nghe xong lập tức trả lời:
“Dĩ nhiên là còn hiệu lực!”
Người kích nhất khi nghe câu này chính là Giang Hằng. Hắn lập tức lao đến nắm lấy tay tôi:
“Chi Chi! Anh biết mà, em sẽ không bỏ mặc ! Tất cả là lỗi của , là con tiện nhân Quan Lâm mê hoặc . Thật ra trong lòng chỉ mình em thôi! Em yên tâm, về thành phố rồi sẽ cưới em!”
Hắn lại bắt đầu diễn bộ dạng “chàng trai si ” như xưa.
Việc kết hôn với Giang Hằng từng là giấc mộng suốt bao năm của tôi. Kiếp trước, tôi cũng sống nhờ vào giấc mộng đó.
Nhưng khi tôi thực sự tìm hắn… thì phát hiện hắn không chỉ cưới Quan Lâm, mà còn biến nhà bố mẹ tôi thành phòng cưới cho hai người bọn họ.
Lúc đó, tim tôi như bị ai đâm một nhát thật sâu, đến cả hít thở cũng trở nên đau đớn.
Nhìn vào đôi mắt đầy hy vọng ấy, tôi rút tay về, lạnh một tiếng:
“Ai tôi sẽ dẫn về thành phố?”
Tôi quay sang Chung Mạn: “Chị Mạn, chị có muốn về thành phố cùng em không?”
Chung Mạn ngẩn người mấy giây, vẻ vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt, còn chưa kịp gì thì Giang Hằng đã quỳ xuống ôm lấy chân tôi, gào lên thảm thiết.
“Không ! Phàn Chi, em phải đưa theo! Anh không thể ở lại đây nữa, từ nay sẽ thật lòng với em, đừng bỏ rơi mà!”
Có hai người bị tiếng hét của ta phiền, lập tức kéo ta ra xa.
“Mấy chuyện dơ bẩn như mà còn mong người ta dắt về thành phố, còn biết xấu hổ không đấy?”
“Phàn Chi muốn dẫn ai đi là quyền của ấy, đừng có mất mặt thêm nữa!”
Hai tiếng sau, tôi và Chung Mạn xách hành lý lên xe của Nhạc Chí Viễn.
Bạn thấy sao?