Ta không để ý đến cậu.
Người nhà mình dù có sai cũng nên về phủ dạy dỗ, đâu đến lượt kẻ khác khi dễ?
Huống hồ, chuyện này vốn không phải lỗi của tiểu thế tử.
Phu nhân của Tướng quân phủ cũng đi tới, thấy con mình bị đánh đến mặt mũi bầm tím, vốn đã coi thường thân phận thứ nữ của ta, liền hất cằm: “Mạnh Tuyết Thanh, ngươi xem Tô Tử Hà đã đánh con trai ta thành ra thế nào rồi. Dù là thế tử cũng phải lý chứ?”
“Lý lẽ?” Ta lạnh, “Con ngươi đã vô lễ với thế tử, không phân biệt tôn ti trước, lại còn vỡ ngọc bội của thế tử. Vô lễ đã đành, chịu cũng là điều hiển nhiên!”
Có lẽ không ngờ ta lại mạnh mẽ như , phu nhân Tướng quân phủ tức giận đến nỗi run rẩy, giơ ngón tay đã sơn móng đỏ lên chỉ vào ta: “Ngươi—”
Ta kéo tiểu thế tử đứng phía sau, không chút sợ hãi lại bà ta.
Đang lúc giằng co, một giọng trầm thấp bỗng vang lên: “Gọi thẳng tên vương phi của bổn vương, phu nhân Tướng quân phủ không để bổn vương vào mắt sao?”
Vừa nghe thấy giọng quen thuộc này, ta theo phản xạ ngẩng đầu lên, liền thấy người ấy mọi người vây quanh tiến lại gần.
Người đàn ông cao lớn, diện mạo tuấn tú như ngọc, đôi mày đẹp khẽ nhíu, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Tô Cảnh An, thân là Vĩnh Ninh Vương, tuy không giống huynh trưởng ra trận chinh chiến có thành tích chính trị xuất sắc, Hoàng thượng coi trọng, trên triều gần như không ai dám đối đầu với hắn. Thấy hắn xuất hiện, khí thế của Vương phu nhân lập tức yếu đi, gượng: “Vương gia đừng trách, thần phụ chẳng qua cũng chỉ vì thương con, vô mới thất lễ với Vương phi.”
Tô Cảnh An hừ lạnh một tiếng, bước nhanh đến bên ta, khoác chiếc áo choàng dày lên vai ta, rồi đứa con trông chẳng khác gì con chuột lột bên cạnh, nhíu mày, ra lệnh cho thị vệ: “Đi lấy thêm một cái nữa.”
Tiểu thế tử run rẩy trong gió lạnh, chiếc áo choàng khoác lên người ta, ánh mắt đầy vẻ ấm ức.
Ta tưởng cậu ấy sẽ ầm lên, không ngờ cậu chỉ cúi đầu, lông mi khẽ run, trông hệt như một con chó con bị bỏ rơi.
Nhìn thấy , ta không nỡ, liền kéo cậu vào lòng, bất kể cậu có bằng lòng hay không.
Bị ta bất ngờ ôm lấy, tiểu thế tử theo phản xạ muốn thoát ra, cứng miệng : “Ta… ta không lạnh!”
“Ngoan nào.”
“…”
Trong góc khuất mà ta không thấy, tai của cậu bé lập tức đỏ bừng.
Thấy cậu đã ngoan ngoãn, ta ngước lên Tô Cảnh An: “Vương gia, thiếp xin đưa Tử Hà về trước…”
Đã vào thu, chỉ cần gió thổi qua là rất dễ nhiễm phong hàn.
Tô Cảnh An đã đến, chuyện này cứ để hắn xử lý là .
Nghe , ánh mắt hắn dừng lại trên đứa trẻ đang nép trong lòng ta, mím môi, dường như muốn gì đó, cuối cùng chỉ gật đầu, ra lệnh cho người đưa chúng ta trở về.
Lên xe ngựa, tiểu thế tử co rúm lại, như thể muốn chui vào góc, lại sợ lạnh, một tay nắm lấy áo choàng của ta, chân kia lại cố dời ra xa.
Tay và chân đang bất đồng ý kiến sao?
Ta cảm thấy buồn , không nhịn mà : “Ta không ăn thịt trẻ con đâu, ngươi không cần phải sợ.”
Nghe ta , tai cậu ấy giật giật, quay đầu lại, hừ lạnh: “Ta không sợ!”
Ta nghiêm mặt: “Ồ, còn bây giờ?”
“…”
Mặt cậu biến sắc, ngay lập tức định chạy: “A! Cha ơi, cứu con!”
Ta bật .
Từ sau ngày hôm đó, tiểu thế tử tuy vẫn có chút sợ ta, không còn chống đối như trước.
Dưới sự giám sát của ta, cậu ấy mỗi ngày đều ăn sáng đúng giờ rồi đi học.
Cuộc sống trôi qua bình yên, Tô Cảnh An phần lớn thời gian đều nghỉ lại ở thư phòng, chỉ thỉnh thoảng đến phòng ta. Nhưng khi ở bên ta, hắn không còn lạnh lùng như khi ở trước mặt người khác, mà sẽ kể cho ta nghe những chuyện trên triều đình.
Bạn thấy sao?