Đột nhiên, một giọng nữ u ám vang lên—
“Tỷ tỷ thật nhẫn tâm,” người đến từ bóng tối của một ngọn núi nhỏ, giống như một con rắn đã ẩn nấp từ lâu, “Tạ Trường Lưu tiên quân, dù sao cũng là khế chủ của tỷ mà?”
Là Ngao Họa.
Miệng nàng ta lời đáng tiếc, đôi mắt lại tràn đầy sự khoái chí.
Phía sau nàng ta, Trì Mộ lặng lẽ đứng đó, như một cái bóng càng tối tăm hơn.
“Trì Mộ, ngươi xem, chọn linh thú vẫn phải chọn loại như ta,” nàng ta duyên dáng tiếp, “giống như tỷ tỷ ngươi đây, khế chủ của tỷ cuối cùng cũng rơi vào cảnh thê thảm.”
Ta lạnh lùng liếc bọn họ: “Đi theo ta lâu như , cuối cùng cũng bắt kịp rồi?”
“Không theo tỷ thì sao có thể chứng kiến một màn đặc sắc thế này?” Ngao Họa che miệng khúc khích, “Ban đầu ta chỉ muốn thấy tỷ tỷ bị thiên lôi đánh bại, ai ngờ lại có màn kịch này? Tỷ tỷ à, tiên quân đối xử với tỷ không đủ tốt sao? Kim đan ngàn năm tặng là tặng, cớ gì tỷ lại vô như ?”
“Ngươi có , tại sao vừa rồi không ngăn cản?” Ta phản bác, “Người chết rồi, cuối cùng cũng học cách sao?”
Gương mặt của Ngao Họa thoáng qua một nét u ám: “Tỷ tỷ, ngươi nhất định phải chuyện với ta như ? Chẳng lẽ ngươi còn chưa ra thế hiện tại?”
Tất nhiên ta biết hình hiện tại.
Thần huyết thảo tuy đã hồi phục linh căn của ta, bây giờ thời gian quá gấp, ta hoàn toàn không có đủ thời gian để hồi phục linh lực, không thể nào đối phó với bọn họ.
Ta thở dài một cách thẫn thờ: “Ngươi muốn gì?”
“Ta muốn kim đan của Tạ Trường Lưu.” Ngao Họa thẳng.
“Ngươi không tu luyện, cần kim đan để gì?”
“Ta có việc cần, ngươi biết gì mà hỏi?”
“Đưa cho ngươi rồi, ta có thể đi chứ?”
“Đương nhiên.” Ngao Họa khẽ.
“Được thôi.” Ta nhún vai, sau đó rút từ túi linh vật ra một viên kim đan, đưa về phía Ngao Họa.
Ngao Họa vô thức đưa tay đón lấy, giây tiếp theo, ta bóp nát kim đan, mạnh mẽ ném thẳng vào mặt nàng.
“A!”
Ngao Họa bị lớp bột kim đan phủ đầy mắt, tay ôm mặt hét lên thảm thiết.
Ta không chần chừ, dồn toàn bộ linh lực và thiên lôi còn sót lại trong cơ thể, dùng hết sức đánh thẳng vào ngực Ngao Họa.
Tia sét tím như một chiếc roi xương vô hình, mang theo dòng điện quấn chặt lấy toàn thân Ngao Họa, cuối cùng đâm xuyên vào ngực nàng, moi ra kim đan.
Ngao Họa trợn trừng mắt, thậm chí còn chưa kịp hét lên đau đớn, như thể nàng ta không ngờ mình lại chết nhanh đến .
Có lẽ vì ở quá gần, máu bắn thẳng lên mặt ta.
Trì Mộ vẫn đứng ở đằng xa, sắc mặt nó cũng ngay lập tức trở nên trắng bệch.
Dù sao Ngao Họa cũng là linh thú của nó, cái chết của nàng ta cũng khiến nó mất đi một nửa linh lực.
“Ngươi muốn báo thù cho nàng ta sao?” Ta hỏi, “Tiếc là, giờ ngươi cũng không đánh thắng ta.”
“Không.”
“Không? Ngươi nghĩ mình có thể đánh bại ta?” Ta lạnh, “Trì Mộ, ngươi có biết ai là người hiểu rõ ngươi nhất trên đời này không?”
“Ta là, Ngao Họa chưa chết.” Trì Mộ trả lời.
“Kim đan bị móc ra rồi, thần tiên cũng chết, sao Ngao Họa không chết?”
“Đó là vì, ta cao quý hơn tất cả các ngươi trong thế giới này.” Ngao Họa trên mặt đất .
Ta sững sờ, tưởng mình bị ảo giác.
Nhưng sự thật là—Ngao Họa, người đã mất kim đan, lại sống lại.
Vết thương ở ngực nàng ta hoàn toàn biến mất, không còn dấu vết của việc bị đâm xuyên qua.
“Ngươi cũng có thần huyết thảo?” Ta nhíu mày nàng.
“Thứ đó là gì?” Ngao Họa lạnh, từ từ bò dậy, “Ở thế giới của chúng ta, điều này gọi là quay lại điểm xuất phát.”
Dù ta không hiểu lời nàng ta , nếu là thần huyết thảo, thì y phục của nàng ta sẽ không trở lại nguyên trạng.
Ngao Họa như thế này ngược lại giống như—giống như đã quay trở lại trước khi bị moi kim đan.
Giống như ở đại lễ phong hậu kiếp trước, nàng đã đưa ta quay trở về hiện tại.
Trong đầu ta bỗng nảy ra một ý nghĩ đáng sợ: “Ngươi có thể liên tục quay ngược thời gian sao?”
“Đúng ,” Ngao Họa lạnh lùng đáp, “vì ngươi sẽ không bao giờ thắng ta, hiểu chưa, tỷ tỷ?”
“Ta khác với bất kỳ sinh vật nào trong thế giới này, ta là một tồn tại vượt xa các ngươi, còn các ngươi chỉ là lũ sinh vật hèn mọn đáng thương.”
“Chỉ cần ta muốn, ta có thể quay lại bất kỳ thời điểm nào trong quá khứ.”
“Mọi nỗ lực của ngươi, mọi hành , sẽ đều trở thành vô nghĩa.”
“Bởi vì ta, chính là đại diện cho thiên đạo của thế giới này!”
Nói xong, nàng ta ngạo nghễ khuôn mặt tái nhợt của ta, : “Tỷ tỷ à, nếu giờ ngươi quỳ xuống cầu xin ta, nể tỷ muội, ta sẽ để lại cho ngươi một con đường sống.”
Ta siết chặt roi xương trong tay, trong chốc lát ép lại cảm giác sợ hãi trong lòng, rồi nở một nụ rạng rỡ:
“Vậy sao? Nhưng ta ngươi lần đầu, thì ta cũng có thể ngươi lần thứ hai.”
“Ngươi có thể quay ngược thời gian thì sao? Ngươi quay ngược bao nhiêu lần, ta sẽ ngươi bấy nhiêu lần.”
Ta giơ roi xương lên, chỉ thẳng vào nàng ta: “Cái gì thiên đạo, phật đạo, đạo quỷ, ta không tin một thứ nào cả. Thứ ta tin chỉ là đôi tay này, đôi tay có thể chết cả thần phật trên trời!”
Sắc mặt của Ngao Họa lập tức tái đi, một tia hoảng loạn thoáng qua trên mặt nàng ta.
Ta hiểu rõ trong lòng, Ngao Họa quả nhiên đang dối.
Trước đây, mỗi khi Ngao Họa dối trước mặt phụ hoàng, ánh mắt nàng ta luôn vô thức liếc sang trái.
Huống chi, nếu nàng ta thật sự có thể quay ngược thời gian vô hạn, với những ân oán giữa ta và nàng ta, sao nàng ta có thể chờ đến khi linh căn của ta bị phế rồi mới dùng đến?
Vạn vật tương sinh tương khắc.
Bất kỳ sức mạnh nào vượt quá sự cân bằng của trời đất, nhất định sẽ có giới hạn.
Giống như thần huyết thảo mọc cạnh đoạn trường thảo.
Giống như ta đã mất gần trăm năm cũng chỉ mới nuôi một cây thần huyết thảo có thể đảo ngược sinh mệnh.
“Trì Mộ,” Ngao Họa lạnh lùng gọi, “Còn đứng đó gì, đi nàng ta!”
Ta vội vàng tụ tập lại thiên lôi trong cơ thể, không thành công.
Lôi lực tuy mạnh, quá bất ổn.
Trong khi đó, trên tay Trì Mộ đã ngưng tụ một ngọn lửa đen khổng lồ.
Nếu bây giờ đánh nhau, chắc chắn ta sẽ thua, cần phải kéo dài thêm thời gian.
“Khoan đã, Trì Mộ,” ta vội lớn, “Dù ta chết không đáng tiếc, ta nghĩ, ngươi cần biết sự thật.”
“Ngao Họa có thể quay ngược thời gian, và hiện tại, chúng ta đã quay về kiếp thứ hai. Nhưng kiếp trước, ngươi là khế chủ của ta, ta mới là linh thú của ngươi.”
Ta nhanh chóng kể lại mọi chuyện trước đây, chẳng hạn như ta đã từng cứu mạng nó, như những ngày tháng sống bên nhau ở Thuỷ Lung Sơn, như khi chúng ta nương tựa vào nhau tại Ma giới…
Trì Mộ khựng lại, đứng yên tại chỗ.
Ta tiếp tục: “Chúng ta vốn đã có một hôn lễ lớn, nếu không vì Ngao Họa hoại, chúng ta đã trở thành phu thê rồi. Trì Mộ, chẳng lẽ ngươi đã quên hết sao?”
“Chúng ta không phải kẻ thù, ngược lại còn là tri kỷ, là người . Nếu không, kiếp trước sao chúng ta lại kết hôn?”
Ngao Họa đột nhiên : “Để ta cho hắn biết tại sao.”
Nàng ta Trì Mộ, lạnh lùng : “Tỷ tỷ trước đây quả thật là linh thú của ngươi, đó là vì nàng ta đã hạ hắc cổ trùng trong cơ thể ngươi.”
“Ngươi bị hắc cổ trùng khống chế, bề ngoài là vương của Ma giới, thực chất chỉ là con cờ trong tay nàng ta.”
“Ngươi chịu không nổi sự khống chế đó, nên mới tìm đến ta giúp đỡ. Ta đã cho ngươi cách giải trừ hắc cổ trùng—chỉ cần rạch tim nàng ta, lấy ra mẫu cổ bên trong, từ đó ngươi sẽ hoàn toàn thoát khỏi nàng ta.”
“Nhưng, ý định của ngươi bị nàng ta phát hiện, trước khi ngươi ra tay, nàng ta đã đâm ngươi, thậm chí còn nhẫn tâm biến ngươi thành một con rối.”
“Nếu không phải ngày hôm sau ta xuất hiện tại lễ phong hậu để báo thù cho ngươi, nếu không phải ta quay ngược thời gian và cứu ngươi, ngươi mãi mãi chỉ là con rối trong tay nàng ta.”
“Ngươi xem, một người vô vô nghĩa, máu lạnh như , còn đáng để sống sao?”
“Ngươi có lý lẽ của ngươi, ta cũng có lý lẽ của ta,” ta phản bác, “Về việc mọi chuyện thực sự ra sao, chẳng lẽ chỉ cần một cái miệng là có thể quyết định?”
Ngao Họa hỏi ngược lại: “Đương nhiên ta không chỉ biết .”
Nàng ta giơ tay, ném cho Trì Mộ một bình nhỏ chứa chất lỏng màu xanh lam: “Đây là Hồi hồn thuỷ có thể khôi phục ký ức, ngươi uống vào, sẽ biết lời ta đúng hay sai.”
Trì Mộ lặng lẽ bình chất lỏng màu xanh lam đó, một lát sau, nó về phía Ngao Họa.
“Không cần đâu, ta tin.”
Sắc mặt Ngao Họa rạng rỡ hẳn lên, rồi nàng ta ác ý chằm chằm vào ta: “Vậy thì hãy giúp ta nàng ta.”
Trì Mộ ngưng tụ ra ngọn lửa đen lớn hơn trong lòng bàn tay, nó vung tay, ngọn lửa đen lập tức rời khỏi tay, như một khuôn mặt quỷ dữ tợn, bay về phía trước.
Rồi, ngọn lửa đen đó bất ngờ chuyển hướng ngay trước mặt ta, mạnh mẽ đánh thẳng vào Ngao Họa.
Ngao Họa bất ngờ phun ra một ngụm máu, chỉ vào ta và hét lên với Trì Mộ: “Ngươi đánh ta gì, đánh nàng ấy kìa.”
Sắc mặt Trì Mộ vẫn bình thản.
Ngọn lửa đen thứ hai từ lòng bàn tay Trì Mộ bay ra, đánh thẳng vào tay của Ngao Họa, để lại một lỗ thủng đầy máu.
Cuối cùng Ngao Họa cũng phản ứng lại: “Trì Mộ, ngươi rốt cuộc đang gì?”
Ngọn lửa đen thứ ba bắn ra, lần này xuyên thủng ngực Ngao Họa.
Một viên kim đan lăn ra khỏi ngực, Ngao Họa trợn to mắt, bất lực ngã xuống đất.
“Ngươi Ngao Họa rồi.”
Ta gương mặt không thể tin nổi của Ngao Họa, như người mộng du.
“Chỉ là tạm thời thôi,” Trì Mộ lạnh lùng đáp, “một lát nữa nàng ta sẽ lại sống dậy.”
“Ngươi… đã nhớ ra điều gì rồi sao?”
Nói thật, Ngao Họa không sai.
Ngược lại, ta mới là người đã dối trong chuyện của Trì Mộ.
“Ta chỉ nhớ một vài lời, như việc ngươi từng ta chỉ là con cờ.”
Ta Trì Mộ với cảm phức tạp: “Vậy tại sao ngươi vẫn giúp ta?”
“Tại sao,” Trì Mộ nhắc lại, rồi bất ngờ nở một nụ nhạt, “ta cũng muốn biết tại sao.”
Nụ đó chỉ thoáng qua trên gương mặt Trì Mộ rồi biến mất.
Trì Mộ bình thản giải thích: “Thực ra, ta không nhớ nhiều lắm. Nhưng nhớ hay không, có gì quan trọng đâu.”
“Ta hiểu rõ bản thân, nếu ta không muốn, không ai có thể điều khiển ta.”
Bạn thấy sao?