Trọng Sinh - Ta [...] – Chương 4

Ta đang chờ một cơ hội thích hợp để hòa ly.

 

Ta biết, cơ hội ấy sẽ đến rất nhanh, giống y như kiếp trước.

 

Ngày mùng một tháng chín, ta trở về phủ Quốc công đã ba tháng.

 

Mẹ chồng ta sáng sớm đã định ra ngoài, là đi chùa lễ Phật.

 

Bà ta không gọi ta và các con đi cùng, chỉ bảo Ngụy Húc đưa bà ta đi.

 

Đợi bọn họ ra khỏi cửa, ta gọi nhi tử và nữ nhi lại, với bọn chúng: “Ta đưa các con đi một nơi.”

 

Nữ nhi của ta có vẻ hơi sợ ta.

 

Tổ mẫu nó ta phát điên, ghen ghét đến mức điên cuồng, nữ nhi đã tin lời bà ta.

 

“Chúng ta đi đâu?” Nhi tử của ta hỏi với giọng điệu không mấy thiện cảm.

 

“Đi lễ Phật.” Ta .

 

“Tổ mẫu và phụ thân vừa mới đi, người lại muốn đi, người muốn gì? Con không đi, người lắm mưu nhiều kế.” Nhi tử của ta .

 

Nữ nhi của ta do dự.

 

“Không chỉ có ta đi, mà còn có cả An Ninh Công chúa nữa. Ta muốn giới thiệu cho con gặp tiểu Quận vương của An Ninh Công

 

chúa, nghe con rất muốn học b.ắ.n cung với người.” Ta

 

An Ninh Công chúa là biểu tỷ của ta, lớn hơn ta bốn tuổi. 

 

Nhi tử của nàng ấy là một thiếu niên tuấn, danh sư chỉ dạy, võ nghệ rất cao cường, thậm chí còn đánh bại cả võ trạng nguyên.  

 

Võ trạng nguyên khiến tiểu Quận vương nổi danh, cũng tự hạ thấp mình. 

 

Nhi tử của ta luôn muốn kết giao với tiểu Quận vương, đáng tiếc là lúc ta không ở nhà, phủ An Ninh Công chúa không mấy nhiệt tiếp đón nó.

 

“Tụng Tụng, con có muốn gặp An Ninh Công chúa không? Nàng ấy rất Thái hậu nương nương quý.” Ta

 

Nữ nhi của ta có vẻ đã lòng. 

 

Nhi tử của ta do dự một lúc rồi cũng gật đầu.

 

Sau khi chúng ta hội hợp với An Ninh Công chúa thì bước lên cỗ xe ngựa vô cùng rộng lớn và sang trọng của phủ Công chúa. 

 

Nhi tử của ta cũng gặp tiểu Quận vương mà nó ngưỡng mộ, rất vui mừng.

 

Xe ngựa rẽ một cái, lại hướng về phía trang viên. 

 

An Ninh Công chúa hỏi ta: “Hoa Dương, chúng ta đi đâu ?”

 

“Bên này có một trang viên của nhà ta, đi ngang qua một chút, ta có chút việc.” Ta

 

An Ninh Công chúa ta: “Việc gì ?” 

 

Ta rồi tựa đầu vào vai nàng ấy: “Tỷ tỷ, tỷ thương ta một chút.” 

 

An Ninh Công chúa xoa đầu ta một cách trìu mến: “Con đều đã lớn rồi mà muội vẫn còn nũng.” 

 

Nữ nhi của ta thấy ta và An Ninh Công chúa thân thiết, nó có chút ngưỡng mộ. Nhi tử của ta ta, gần như không thể tin nổi. 

 

Chắc nó nghĩ rằng ta đã không còn địa vị gì ở trong hoàng tộc nữa rồi. 

 

Những lời này là Ngụy Húc cho nó nghe, cũng là Đậu Phụng Lan với nó.

 

Xe ngựa đến trang viên, bọn ta xuống xe, đi thẳng vào sân trong. 

 

Gõ cửa, thấy một người phụ nữ xinh đẹp bụng dưới hơi nhô lên, mẹ chồng ta đang nắm tay nàng ta chuyện, Ngụy Húc ở bên cạnh đỡ lấy nàng ta. 

 

Cảnh tượng này, ngoài ta ra, tất cả mọi người đều sững sờ. 

 

Tất nhiên, ta cũng giả bộ ngạc nhiên, bước lên trước vài bước: “Mẫu thân, Quốc công gia, chuyện này là sao?” 

 

Ta đưa tay chạm vào bụng của Đậu Phụng Lan. 

 

Ngụy Húc vô thức chặn lại.

 

Ta liền thuận thế ngã xuống đất. Ta kêu lên một tiếng, mảnh sành đã chuẩn bị sẵn trong ống tay áo rơi xuống lòng bàn tay, đ.â.m thủng bàn tay ta.

 

An Ninh Công chúa vội vàng đến đỡ ta: “An Quốc công, ngươi thật to gan, mà dám ở trước mặt ta ngược đãi đích thê? Trong mắt ngươi còn có Bệ hạ, còn có Thái hậu nương nương nữa không?”

 

Ta giả vờ không chịu nổi, vội vàng chạy ra ngoài.

 

An Ninh Công chúa đuổi theo ta, nhi tử của nàng ấy ngăn Ngụy Húc muốn đuổi theo ra cửa lại.

 

Trên xe ngựa, tay ta rỉ máu.

 

Mảnh sành cắm sâu vào thịt, ta nhẫn tâm rút ra, m.á.u tuôn ra như suối.

 

“Lần này ta giúp muội, muội nợ ta một ân .” An Ninh Công chúa .

 

“Tỷ tỷ, ta sẽ không bao giờ quên đại ân của tỷ.” Ta .

 

An Ninh: “Muội hòa ly, chẳng khác nào thua cuộc. Nếu ta là muội, ta sẽ dây dưa với họ đến cùng, xem ai chịu đựng không nổi mà c.h.ế.t trước. Muội quá nhu nhược.”

 

Ta khổ.

 

Phụ nữ bình thường đều sẽ nghĩ như .

 

Nếu họ phụ bạc ta, ta nhất định sẽ cùng họ cá c.h.ế.t lưới rách.

 

Nhưng ta thật sự đã c.h.ế.t một lần rồi.

 

Ta chỉ muốn sống.

 

Ta không muốn Thái hậu nương nương, người duy nhất quan tâm ta, khi nhắc đến ta lại rơi lệ, rằng do lúc trước bà đã không ngăn cản ta gả cho tên cặn bã đó. Đó là lỗi của bà.

 

Cả đời bà ấy kiên cường như , mà điểm yếu duy nhất lại là ta.

 

Nếu ta chết, người thân đau khổ, kẻ thù vui mừng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...