Trọng Sinh - Ta [...] – Chương 3

Ta đề nghị hòa ly.

 

Hoa Dương Quận chúa Triệu Ôn Chi có của hồi môn một trăm lẻ tám rương. Thái hậu dốc hết sức kín đáo ban cho ta những đồ tốt nhất.

 

Ta muốn mang đi toàn bộ gia sản của mình.

 

Ngụy gia tất nhiên không đồng ý.

 

Mẹ chồng ta vào cung khóc lóc, rằng ta hiểu lầm: "Đậu thị chỉ là nhi sống nương nhờ, không phải thiếp thất gì cả. Huống hồ, không cho phép phu quân nạp thiếp mà đòi hòa ly, danh tiếng Quận chúa cũng bị tổn ."

 

Làm chủ mẫu, phải chủ nạp thiếp cho phu quân, để gia tộc thêm con nối dõi.

 

Lấy cớ này mà hòa ly, không chính đáng.

 

"Mẫu thân phải." Ta hạ mi mắt xuống, trầm tư.

 

Ngụy Húc vào cung đón ta về.

 

Ngụy gia đưa Đậu Phụng Lan đi.

 

Sau khi ta trở về, không khí trong phủ trở nên nặng nề, mẹ chồng ta thậm chí giận đến sinh bệnh.

 

"Mẫu thân, tổ mẫu ngã bệnh. Mẫu thân đi nấu ít món cho người dùng đi." Nhi tử Ngụy Sướng với ta.

 

Ta: "Ta không biết."

 

"Lan di mỗi lần đều có thể món ăn ngon, tổ mẫu dùng xong thân thể rất nhanh đã khỏe lại." Nhi tử ta : "Không chỉ tổ mẫu, khi con bị bệnh cũng là Lan di thức trắng bên giường, còn mẫu thân thì sao?"

 

Ta nhạt: "Ta vì tiền đồ của phụ thân con, thay chủ tử của phụ thân con là Thái tử điện hạ vu khống Tam Hoàng tử, chủ đến trang viên.”

 

“Nếu không có chuyện “bắn thương Hoa Dương Quận chúa, khiến thương tích cũ của Hoa Dương Quận chúa khó lành” thì sao những thuộc hạ cũ của ngoại tổ con lại dần xa lánh Tam điện hạ, từ đó theo phe Thái tử?"

 

Nhi tử ta sửng sốt.

 

Nó đã mười tuổi, học hành nhiều năm, cũng biết chút lẽ thường.

 

Kiếp trước ta không nỡ vạch trần bộ mặt tham quyền cố vị của phu quân trước mặt nó, không những lời này cho nó nghe.

 

Nhi tử luôn trách ta, bảo ta ghen tuông, không khoan dung người khác. Đậu Phụng Lan thật sự thiếp thì sao, công khanh thế gia ai mà chẳng thê thiếp đông đúc?

 

So với các công hầu khác, Ngụy Húc đã rất một lòng chung thủy rồi.

 

Không thể bắt hắn chỉ có mình ta .

 

Kiếp này, ta đã chẳng còn quan tâm đến nhi tử này nữa, nó nghĩ sao cũng , ta hết mọi chuyện với nó.

 

"Mẫu thân đừng có lấy uy tín của người khác để đề cao bản thân!" Nó sững sờ một lúc rồi giận dữ .

 

"Con không tin thì đến trang viên xem, khi tổ mẫu con lâm bệnh. Người phụ thân đang đi xử lý công vụ đó, có phải đang gặp riêng với Lan di của con không." Ta .

 

Nhi tử quay lưng bỏ đi.

 

Nữ nhi của ta cũng rất buồn bã.

 

Nó không mạnh mẽ như , mà tủi thân với ta: "Mẫu thân, con đã hứa sẽ tặng Thái hậu nương nương một bức thêu song diện nhân dịp mừng thọ năm mươi tuổi. Không có Lan di, con không ."

 

"Nàng ta dạy con, hay giúp con?" Ta hỏi.

 

Nữ nhi: "Dạy ạ."

 

"Ta sẽ tìm người khác dạy con." Ta : "Trên đời này còn nhiều sư phụ biết thêu song diện, không phải chỉ một mình Đậu Phụng Lan biết."

 

"Nhưng bức thêu này của con, chỉ có Lan di mới biết. Độc nhất vô nhị, mới có thể cho Thái hậu nương nương vui lòng." Nữ nhi đáp.

 

"Con là nữ nhi của ta, dù chỉ tặng Thái hậu nương nương một mảnh vải rách, người cũng sẽ vui vẻ. Nếu con không phải con ta, dù con có khéo léo tuyệt vời thì Thái hậu nương nương cũng chẳng màng. Trong cung thiếu gì tú nương?" Ta .

 

Nữ nhi tức giận đến rơi lệ: "Mẫu thân, người không thể hạ thấp Lan di như ."

 

Ta mỉm : "Khi nàng ta đề cao bản thân, con không nhận ra. Ta một câu công bằng, lại thành hạ thấp nàng ta sao?"

 

Nhi tử ngu muội, nữ nhi ngốc nghếch, giống như ta kiếp trước.

 

Tình nghĩa đến đây, tùy duyên .

 

Ta phủi tay áo.

 

Đợi sau khi hòa ly, ta sẽ nhờ tổng quản sự chăm sóc bọn chúng, để lại chút tiền đủ cho chúng sống, nuôi chúng đến trưởng thành, lo liệu hôn sự cho chúng.

 

Làm tròn bổn phận của một người mẫu thân, dù sao cũng là m.á.u mủ của mình.

 

Những thứ khác, không còn hy vọng nữa.

 

Khi ta rời nhà, bọn chúng đã sáu tuổi rồi, lẽ ra đã hiểu chuyện.

 

Lúc đó ta để lại người chăm sóc bọn chúng.

 

Đến khi ta trở về, những người hầu hạ bên cạnh chúng đều đã thay đổi.

 

Là mẹ chồng ta thay đổi. Người của ta và người của mẹ chồng có xung đột lợi ích, tất nhiên mẹ chồng không dung nạp họ.

 

Tình cảm của bọn trẻ dành cho ta cũng đã thay đổi.

 

Nhưng không sao, ta không còn cố chấp nữa. Đã định sẵn là duyên phận như , ta không cưỡng ép.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...