Trọng Sinh - Ta [...] – Chương 1

Ta là Triệu Ôn Chi, nhi của Thục Vương. Khi cha ta tử trận, ta mới chín tuổi. Thái hậu thương xót ta mất cha, đón ta vào cung nuôi dưỡng.

 

Mười sáu tuổi ta xuất giá.

 

Mười tám tuổi, ta sinh đôi long phượng, cảm với phu quân Ngụy Húc rất sâu đậm. Năm con ta sáu tuổi, ta theo Ngụy Húc đi săn, Tam Hoàng tử cố ý lấy tên nhắm vào hắn.

 

Tuy có vẻ cợt cũng như thật sự muốn hắn.

 

Ta chắn mũi tên đó, nội tạng bị tổn thương. Ta bị thương nặng, nhân cơ hội này ta than khóc với Hoàng Đế và Thái hậu, Tam Hoàng tử bị trừng nặng.

 

Nhà chồng ta dựa vào Nhị Hoàng tử.

 

Vết thương của ta khiến Hoàng Đế và các thuộc hạ cũ của cha ta đều bất mãn với Tam Hoàng tử, từ đó dọn đường cho Nhị Hoàng

 

tử lên ngôi Thái tử.

 

Ngụy Húc với ta: "A Chi, vết thương này của nàng không dễ lành. Tam Hoàng tử ghi hận chúng ta, chi bằng nhân cơ hội này lật đổ hắn hoàn toàn."

 

Ta luôn nghĩ mình và Ngụy Húc là một thể, vinh nhục có nhau.

 

Vì đại nghiệp, vết thương này của ta phải rời xa Kinh thành để dưỡng bệnh, dưỡng ba đến năm năm để triều thần và Nhị Hoàng tử có cớ công kích Tam Hoàng tử.

 

Ta thật sự đã đi đến trang viên ở phía nam.

 

Đợi đến khi Nhị Hoàng tử phong Thái tử, Ngụy Húc lại không lập tức phái người đến đón ta về.

 

Ta có một linh cảm chẳng lành.

 

Lúc về đến nhà, mới biết vị trí thuộc về ta, đã sớm bị người khác thay thế.

 

Sau khi sống lại, ta đến cung thăm Thái hậu trước.

 

Bà là người duy nhất trên đời này đối xử thật lòng với ta.

 

"Đã không sao rồi." Ta .

 

Thái hậu nắm tay ta: "Về là tốt rồi. Thường xuyên vào cung bầu với ai gia nhé, để ai gia đỡ nhớ."

 

Ta đáp vâng.

 

Trước khi rời đi, ta lén tháo chiếc vòng vàng trên cổ tay, đặt dưới đệm ghế.

 

Đây là di vật của thân mẫu ta.

 

Thái hậu đã tự tay đeo nó cho ta, bà biết vật này rất quan trọng với ta.

 

Về đến phủ An Quốc công đã là giữa chiều.

 

Bóng chiều ngả về tây, ánh vàng rọi qua ngọn cây, rơi xuống thành một vòng loang lổ. Phu quân và các con ta vây quanh mẹ chồng, mỗi người đều có vẻ hơi ngạc nhiên trên khuôn mặt.

 

Đi sau họ là một nữ tử mặc y phục màu sen nhạt, dịu dàng đáng .

 

"Sao hôm nay A Chi lại về? Quản gia không báo trước cho chúng ta." Mẹ chồng bước tới, nắm tay ta.

 

Ta mỉm : "Con về nhà, cần gì phải có nhiều lễ nghi phiền phức, phải không mẫu thân?"

 

Mẹ chồng gượng.

 

Ngụy Húc tiến lên vài bước, hỏi thăm ta về hình trên đường; hai đứa con sinh đôi mười tuổi bước tới chào ta.

 

"A Chi, con chưa biết nàng ấy. Nàng ấy là Lan nương. Ta tìm nàng ấy thầy dạy nữ công cho Tụng Tụng." Mẹ chồng thấy ta nữ tử mặc y phục màu sen nhạt, chủ giới thiệu.

 

"Đậu Phụng Lan bái kiến phu nhân." Lan nương tiến lên hành lễ, dáng vẻ đoan trang.

 

Nàng ta là cháu họ xa của mẹ chồng ta, sau khi phu quân mất đã đến nương tựa mẹ chồng ta.

 

Tay nghề thêu thùa và nấu nướng của nàng ta đều tuyệt vời, nhờ hai thứ này mà thu phục cả nhà ta.

 

"Miễn lễ." Ta , đỡ nàng ta dậy: "Những ngày ta không có ở nhà, cảm ơn ngươi đã chăm sóc Tụng Tụng."

 

Nữ nhi của ta là Ngụy Tụng lập tức : "Mẫu thân, mẫu thân không biết Lan di tốt thế nào đâu!"

 

Ta nhẹ nhàng vuốt tóc nó: "Tụng Tụng từ từ kể cho mẫu thân nghe nhé."

 

Ta không như kiếp trước, vừa về phủ đã nhạy bén phát hiện mọi người đều thiên vị Đậu Phụng Lan, sắc mặt không vui, dẫn đến đêm đầu tiên trở về bầu không khí đã rất tồi tệ.

 

Ta với họ, cùng ăn bữa tối.

 

Sau bữa ăn, rõ ràng phu quân của ta Ngụy Húc tâm trạng bất an.

 

"... Ta mệt mỏi vì đường xa, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, có thể phiền Quốc công gia tạm ở thư phòng bên ngoài một đêm không?" Ta chủ .

 

Ta biết, lúc này Ngụy Húc đã ngủ cùng với Đậu Phụng Lan rồi.

 

So với ta, đêm nay hắn muốn an ủi Đậu Phụng Lan hơn.

 

Nghe hắn rất vui: "A Chi, nàng nghỉ ngơi cho khỏe nhé."

 

Ta ngủ yên cả đêm.

 

Sáng hôm sau, ta chọn đúng thời cơ, nổi giận.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...