18
Từ An Nghĩa đưa ta đến gần cửa cung, rồi núp trong bóng tối.
Cuộc chiến vừa rồi đã kinh đến Triệu Hoằng Huyền.
Lúc này, hắn ta một tay cầm dao, tay kia kéo theo một người áo đen còn đang thoi thóp, bước về phía trước.
Khi thấy ta đến, hắn ta khẩy, lưu loát c.h.ặ.t đ.ầ.u người nọ xuống, một cước đá một bên rồi bước tới trước mặt ta.
“Oán Nhi cuối cùng đã biết điều rồi.”
Hắn ta giống như không có bất cứ chuyện gì xảy ra, nắm lấy tay ta, dẫn ta vào trong cung.
Hắn ta đưa ta đi vào Dưỡng Tâm điện.
Trên long sàng, lão Hoàng đế đang nằm ở đó, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
“Lão già c.h.ế.t tiệt này còn dám ban hôn ngươi cho Từ An Nghĩa, sao trẫm có thể để hắn c.h.ế.t dễ dàng như ? Sự đau đớn như muôn ngàn con kiến gặm nhấm tim gan, đủ để hắn hối hận vì quyết định ban hôn ngày hôm đó.”
Hắn ta ngồi xuống giường, vẫy tay gọi ta lại.
“Oán Nhi, lại đây.”
Ta không đi qua, ánh mắt lạnh lùng liếc hắn ta: “Triệu Hoằng Huyền, người là phụ hoàng của ngươi, ngươi , không sợ trời hay sao?”
“Trời ? Ha ha ha!” Hắn ta nghe xong, đột nhiên ngửa cổ to vài tiếng: “Khi hắn đưa mẫu phi của trẫm cho người Hồ, sao không sợ trời ? Khi hắn để cung nhân mặc sức ức h.i.ế.p con ruột còn nhỏ của hắn, sao không sợ trời ?”
“Chỉ vì mẫu phi của trẫm là một tì nữ giặt đồ, nên đến tiện nhân cũng có thể giẫm đạp chúng ta ở dưới chân mà sỉ nhục! Hắn hoàn toàn không xứng phụ thân!”
Hắn ta bước nhanh về phía ta, bóp lấy cổ của ta, lòng bàn tay lạnh lẽo ép vào khuôn mặt của ta.
“Oán Nhi, trẫm đối với ngươi không tốt sao? Kiếp trước, ngươi muốn gì, trẫm đều cho ngươi! Trẫm chỉ muốn ngươi toàn tâm toàn ý thương toàn tâm toàn ý trẫm, tại sao trẫm lại không chịu?”
“Rốt cuộc trẫm có chỗ nào thua kém tên vô dụng Từ An Nghĩa kia?”
Dù hắn ta bóp lấy cổ ta không dùng sức quá lớn.
Ta cũng không vùng vẫy, chỉ lạnh lùng hắn ta.
Ta và hắn ta bốn mắt nhau, ta thấu vẻ điên cuồng và đau buồn trong đôi mắt hắn ta.
Sau một lúc lâu, ta mới ung dung mở miệng: “Ta muốn gặp Từ An Nghĩa.”
Triệu Hoằng Huyền siết chặt bàn tay, cơ mặt hắn giật giật mấy lần, cuối cùng vẫn nhét vào trong tay ta một một thanh đoản đao.
“Giết lão già c.h.ế.t tiệt này đi, trẫm sẽ để ngươi gặp hắn.”
Hắn ta đứng tránh sang một bên, lão Hoàng đế đang quằn quại thống khổ trên long sàng từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt của lão Hoàng đế đục ngầu, căn bản không thể gọi là "đôi mắt" nữa.
Ta không do dự, cầm dao, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c lão Hoàng đế.
Thật ra, đây không phải là lần đầu tiên ta g.i.ế.c người.
Sau khi trọng sinh, người đầu tiên ta g.i.ế.c là gián điệp mà Triệu Hoằng Huyền cài trong phủ Trấn Quốc công.
Ta đã lừa hết tất cả những gián điệp ra khỏi thành, dùng thanh chủy thủ mà Triệu Hoằng Huyền đưa cho, tự tay đ.â.m hết nhát này đến nhát khác.
Sau đó, ta đã học cách đ.â.m một nhát chí mạng, biết rõ điểm yếu chí tử của con người ở đâu.
Sau khi g.i.ế.c hết gián điệp, ta nhờ ca ca tìm đến một người tài giỏi mặt nạ da người, đắp lên da mặt những tên gián điệp, cho người đóng giả tiếp tục đưa ra tin tức.
Mà những tin tức đó, thực ra là ta cố ý để Triệu Hoằng Huyền biết.
Hắn ta nghĩ rằng, sau khi trọng sinh điều duy nhất ta muốn thay đổi chỉ là nhi nữ trường, chuyện cưới gả.
Hắn nghĩ, phụ thân và huynh trưởng ta không có chút phòng bị nào.
19
Lão Hoàng đế đã qua đời.
Triệu Hoằng Huyền vô cùng vui mừng, hắn ta vang điên cuồng rồi ôm ta vào lòng.
Ta giả vờ hai tay run rẩy, giơ d.a.o lên lên trước mặt hắn ta.
Thanh đoản đao dễ dàng bị hắn ta đoạt lấy hắn ta không hề tức giận.
“Thật tốt quá, Oán Nhi, cuối cùng ngươi cũng trở thành người giống ta rồi, đừng sợ, chỉ là g.i.ế.c người thôi mà.”
“Khi thấy những kẻ trước đây cao cao tại thượng muốn ngươi quỳ lạy, bây giờ lại c.h.ế.t dưới tay mình, ngươi có cảm thấy cực kỳ thống khoái không?”
Không, ta không cảm thấy thống khoái.
Người mà ta muốn , vẫn đang .
Sau khi đủ, cuối cùng Triệu Hoằng Huyền cũng nhớ ra rằng mình nên khóc.
Hắn ta buông ta ra, vẻ mặt ủ rũ mở cửa chạy ra ngoài, lớn với những cung nữ sớm đã biết rõ hình dưới bậc thềm: “Phụ hoàng, băng hà rồi!”
Triệu Hoằng Huyền cuối cùng vẫn là quá nóng vội.
Lão Hoàng đế vừa mới băng hà, hắn ta không quan tâm đến lễ chế, trực tiếp ngồi lên long ỷ, tự mình xưng đế.
Có triều thần đưa ra ý kiến cần tuân thủ lễ chế cử hành đại điển, hắn trực tiếp gọi người kéo ra ngoài, lột da róc xương mấy người can gián kia.
Tiếng kêu gào thảm thiết bên ngoài triều đình khiến các đại thần khác không dám mở miệng.
Còn ta lại bị giam trong Đông Cung.
Triệu Hoằng Huyền liên tiếp mấy ngày đều chưa từng xuất hiện, ngược lại, vị Trưởng công chúa ngang ngược càn rỡ kia lại đến mấy lần.
Bạn thấy sao?