Tình huống này, ta đã sớm dự liệu trước.
Suy cho cùng, lý do hoàng đế ban hôn sự này chính là bởi thế lực của ngoại tổ nhà ta.
Thái tử là trữ quân do chính tay ông chọn, cũng đồng nghĩa với việc ông đã chuẩn bị trao cả giang sơn cho hắn.
Ngoại tổ gia, với danh thế gia nắm binh quyền lớn nhất Càn quốc, đương nhiên là đối tượng mà hoàng đế muốn kéo vào dưới trướng của Thái tử.
Còn ta, chính là mối liên kết thích hợp nhất.
Nhưng nếu hôm nay ta thoái hôn, Đông cung không chỉ mất đi một nữ nhân là ta, mà còn mất luôn năm mươi vạn binh quyền trong tay ngoại tổ ta.
Ta quỳ xuống đất, tự véo mình một cái để ép vài giọt nước mắt trào ra: “Hoàng thượng, điện hạ và muội muội của thần nữ đầu ý hợp, thần nữ thật sự không dám trái với gia huấn.”
Trước ánh mắt nghi hoặc của hoàng đế, ta kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, không thiếu một chi tiết nào.
Hoàng đế nổi trận lôi đình:
“Cái… cái tên nghịch tử này! Hôn lễ đã cận kề, mà lại dám càn như ! Thái tử phi, ngươi yên tâm, trẫm đương nhiên sẽ thay ngươi chủ!”
Thoạt , hoàng đế mắng Thái tử đến thê thảm, ông vẫn không muốn cho ta thoái hôn.
Không sao, ta đương nhiên đã chuẩn bị đối sách.
“Hoàng thượng, thần nữ đã quyết ý ra đi, nguyện gánh chịu mọi hình vì kháng chỉ. Nhưng chuyện này liên quan đến chung thân đại sự của thần nữ, mong hoàng thượng cho thần nữ cơ hội tự mình lựa chọn.”
Dù hoàng đế là cửu ngũ chí tôn, từ xưa đến nay, chuyện hôn nhân cũng không phải thứ có thể ép buộc.
Bao năm qua, hoàng đế luôn cẩn trọng giữ gìn danh tiếng nhân hậu, minh.
Nếu thật sự cưỡng ép ta phải gả cho Thái tử, thanh danh mà ông tích lũy bao năm cũng sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Huống hồ, ta còn có ngoại tổ chỗ dựa.
Ngoại tổ gia chỉ có mỗi mẫu thân ta là con độc nhất.
Từ khi mẫu thân qua đời, ngoại tổ càng xem ta như minh châu trong lòng bàn tay, cả kinh thành không ai không biết điều đó.
Sau một hồi suy tính kỹ càng, ánh mắt hoàng đế thoáng hiện lên một tia không cam lòng:
“Đúng là Thái tử sai trước. Nếu ngươi đã kiên quyết thoái hôn, trẫm… cũng không thể gì khác. Như đi, dù sao hôn nhân đại sự không phải chuyện , ngươi nhất thời tức giận, trẫm e rằng sau này sẽ hối hận. Trẫm cho ngươi thêm ba ngày, hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Nói xong, hoàng đế viện cớ chính sự bận rộn, rồi lại bảo bệnh cũ tái phát, cho vài tên thái giám đưa ta ra khỏi hoàng cung.
05
Sau khi chuyện trong cung kết thúc, ở nhà cũng đang diễn ra một màn kịch hay.
“Phụng theo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, tam tiểu thư nhà họ Liễu, Liễu Khanh Khanh, bản tính phóng đãng, xúi giục Thái tử, tổn thể diện hoàng thất, tát 50 cái!”
Liễu Khanh Khanh chỉ mặc một bộ trung y mỏng manh, độc quỳ trong sân, đôi mắt rưng rưng, kinh hoàng thái giám tuyên chỉ: “Công công, năm mươi cái tát này, dù không c/h/ế/t, ta cũng bị hủy dung nhan mất thôi! Xin công công rủ lòng thương xót, cho ta gặp Thái tử, xin người đến cầu xin nương nương!”
Thái giám nàng với ánh mắt khinh miệt, rồi lập tức quay sang ta, khuôn mặt đầy vẻ nịnh nọt: “Liễu tiểu thư, nương nương biết hôm nay ngài nhất định rất tức giận vì con tiện tỳ này, nên đã dặn chúng ta, cứ để nàng mặc trung y, trực tiếp áp giải từ Đông cung về đây. Chờ đến khi tiểu thư hồi phủ, chúng ta mới thi hành. Ngài cho kỹ, nếu nguôi giận, chúng ta về cũng dễ bẩm báo với nương nương!”
Ý của Hoàng hậu, ta hiểu rất rõ.
Nhưng điều bà không biết là, ta đã chẳng còn chút hứng thú nào với Thái tử.
Dù có ở cả đời, ta cũng không bao giờ gả cho hắn nữa.
Nói ra thì, ta còn phải cảm ơn Liễu Khanh Khanh.
Nếu không nhờ nàng tạo cơ hội này, ta thật sự không tìm cái cớ nào tốt hơn để thoái hôn.
Nhưng Hoàng hậu đã muốn nâng đỡ ta, ta cũng không thể không biết điều.
Ta nhàn nhạt : “Công công, đã là ý chỉ của nương nương, cứ thi hành đi. Làm phiền công công rồi.”
Thái giám mỉm gật đầu, xắn tay áo chuẩn bị ra tay với Liễu Khanh Khanh.
Đúng lúc này, một giọng vang lên: “Khoan đã!”
Là phụ thân ta không chịu nổi mà lên tiếng.
Ông , tiến đến gần thái giám, kín đáo nhét vào tay hắn một ít bạc: “Công công, ngài là người của hoàng cung, thân thể cao quý, việc nặng nhọc này không cần phiền đến ngài, hãy để đám hạ nhân trong phủ chúng ta thay thì hơn!”
Thái giám lập tức đẩy ông ra, vẻ mặt công việc công tư phân minh: “Ô! Đại nhân, ngài coi chúng ta là cái gì? Ta đây là người của Hoàng hậu nương nương! Nô tài điều không nên , con ngoại thất thì nên giữ ở xa một chút, sao lại có thể để nàng vào Đông cung mà dụ dỗ Thái tử?”
“Hiện tại, tiểu thư đích tôn của ngài nổi giận, còn vào cung xin Hoàng thượng thoái hôn. Một mối lương duyên tốt đẹp như lại bị con tiện tỳ này hoại, nương nương trong lòng không thể không tức giận!”
Phụ thân ta, mà không hề tỏ ra bất ngờ.
Ông gượng , thu lại bạc: “Đúng, đúng, công công phải, là ta không hiểu chuyện.”
Mấy thái giám lập tức giáng từng cái tát như trời giáng lên mặt Liễu Khanh Khanh.
“Hoàng hậu nương nương còn , mỗi lần nhận một cái tát, ngươi phải cúi đầu cảm tạ Hoàng ân mênh mông. Sau năm mươi cái tát, ngươi sẽ phải quỳ trước cửa phủ Liễu gia, đến khi nào đại tỷ của ngươi tha thứ, ngươi mới đứng dậy.”
Liễu Khanh Khanh vừa khóc vừa chịu , tiếng kêu thảm thiết và lời tạ ơn đan xen không ngớt.
Sau vài chục âm thanh giòn giã vang lên, nàng với khuôn mặt sưng húp như đầu heo, ngoan ngoãn quỳ trước cửa phủ.
Thái giám hoàn thành ý chỉ, lập tức trở về cung.
06
Đêm khuya canh ba, phụ thân vội vã gọi ta ra chính sảnh: “Thơ Thơ, muội muội của con có lỗi với con thật, Hoàng hậu nương nương đã sai người nàng tát rồi. Thân thể nàng vốn đã yếu, giờ trời lại lạnh, để nàng tiếp tục quỳ ngoài đó, nếu để lại bệnh căn… con sao có thể an lòng?”
Ta nhạt: “Lúc nàng trèo lên giường Đông cung, chẳng hay nàng đã an lòng thế nào?”
“Phụ thân, nếu người đau lòng vì nàng đến , sao không cùng quỳ với nàng để chịu ?”
Thật không thể trách ta vì sao lại đối với phụ thân như .
Ta không thể quên, ngày thứ hai sau khi mẫu thân qua đời, ông đã đường đường chính chính đón Liễu Khanh Khanh cùng ngoại thất Lâm thị vào phủ.
Không chút đau buồn, trái lại còn đêm đêm đàn hát vui vẻ cùng ngoại thất kia đến sáng.
Bao năm qua, sự thiên vị của ông đối với mẹ con họ đã rõ ràng đến mức không thể che giấu.
Nếu không phải có ngoại tổ thường xuyên chăm sóc ta, lại thêm thân phận đích nữ của ta công nhận, chỉ e rằng ông đã sớm để những lời ngọt ngào của Lâm thị mờ mắt, ép ta vào đường cùng không còn chút xương cốt.
Liễu Khanh Khanh dù ông sủng ái, cũng không đến mức to gan đi dụ dỗ Thái tử.
Có lẽ, đây chính là ý tưởng của phụ thân và Lâm thị bày cho nàng.
Nếu phụ thân đã không màng đến cảm của ta để thành toàn cho Liễu Khanh Khanh, thì ta cớ gì phải quan tâm đến bọn họ?
Sự lạnh nhạt trong lời của ta, chẳng qua chỉ là phản ứng lại cách ông đối xử với ta mà thôi.
Vậy mà ông lại nổi giận: “Con là ý gì? Chẳng lẽ con muốn phụ thân ruột thịt của mình phải quỳ sao? Năm xưa, mẫu thân con dựa vào thân phận của mình, dữ tợn, ghen tuông, nay lại sinh ra một đứa con như con! Dù thế nào, Khanh Khanh cũng là muội muội ruột của con, sao con có thể nhẫn tâm như ?”
Ta nhạt: “Phụ thân không phải rất thương nàng sao? Nếu bản thân còn không thể chịu đựng, sao lại cầu ta? Mẫu thân ta thì ghen tuông khi nào? Người muốn đón một kỹ nữ thanh lâu như Lâm thị vào phủ, tổn đến danh tiết của chính mẫu thân nên bà không cho phép, liền trở thành ghen tuông sao? Bây giờ người không phải đã đạt mong muốn rồi sao? Trong triều văn võ bá quan chẳng phải đều biết, hậu viện nhà họ Liễu hiện tại bị một kỹ nữ thao túng?”
Đôi mắt phụ thân trừng lớn, giơ tay tát mạnh về phía ta.
Ta nghiêng người né tránh, lạnh lùng ông: “Người đừng quên, khi mẫu thân gả cho người, người chỉ là một viên quan thất phẩm nhỏ bé. Chính nhờ mẫu thân năm đó tính toán khéo léo, cũng nhờ ngoại tổ khắp nơi thu xếp, người mới có ngày hôm nay phong quan bái tướng. Người lấy tư cách gì mà đánh ta?”
Phụ thân giận dữ đến đỏ mặt, còn định đánh ta nữa.
Mấy tên thị vệ mà mẫu thân để lại liền xông lên, kéo ông ra ngoài.
“Ngươi! Liễu Ninh Thơ, ngươi bất hiếu như , không sợ trời đánh thánh đâm sao?”
Trời đánh thánh đâm?
Điều đó so với việc bị biến thành nhân trư, chịu tra tấn đến c/h/ế/t, vẫn còn tốt hơn nhiều.
07
Đêm nay, định sẵn là không thể yên ổn.
Trời còn chưa sáng rõ, bên ngoài đã vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết: “Đại tiểu thư! Là ta sai, ta năm xưa không nên mê luyến lão gia, liều c/h/ế/t sinh con cho ông ấy. Nhưng cầu xin tiểu thư, vào việc Khanh Khanh là muội muội của tiểu thư, hãy nới lời cho phép nó đứng lên đi! Nó tối qua đã ngất ba lần, đại phu rồi, thân thể nó quá yếu, nếu tiếp tục quỳ, chỉ sợ sẽ mất mạng! Đại tiểu thư, nếu con ta c/h/ế/t, ta cũng sẽ đâm đầu c/h/ế/t theo! Ta biết ngươi ghét mẹ con chúng ta nhất, hôm nay chúng ta viên mãn tâm nguyện của ngươi!”
Lâm thị cả đời này, ngoài việc nắm chắc trái tim phụ thân ta, thì kỹ năng đóng vai đáng thương của bà quả thật đã đạt đến mức xuất thần.
Bao năm qua, nhờ vào đôi mắt ngấn lệ lúc nào cũng trông thật đáng thương, bà ta từ phụ thân nhận không ít lợi lộc.
Ta vốn tính lãnh đạm, chẳng buồn tranh đoạt với những kẻ không đáng mặt.
Mẹ con họ cũng hiểu tính ta, nên hiếm khi chủ hấn.
Nhưng bây giờ, khi Liễu Khanh Khanh gần như bị gió lạnh thổi khô ngoài cổng phủ, bà ta không còn cách nào khác ngoài việc tìm đến ta.
Ta mở cửa, thấy bà ta mặc một bộ y phục mỏng manh, khóc lóc đến xé lòng.
Phụ thân đứng bên cạnh, ánh mắt tràn đầy thương xót.
Một màn diễn lòng người như , ta chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Nếu muốn đâm đầu c/h/ế/t thì mau đi mà , ra ngoài mà đâm. Đây là viện của ta, đừng bẩn chỗ này.”
Lâm thị quỳ trên đất, túm lấy ống quần của ta: “Đại tiểu thư, ta biết ngươi tính cố chấp. Là Khanh Khanh sai trước, cầu xin ngươi hãy tha thứ cho nó. Nó còn nhỏ, còn tương lai tươi sáng phía trước. Ta nay đã già, có thể cùng lão gia mơ một giấc mộng, đã là đáng giá rồi. Để ta c/h/ế/t thay nó, có không?”
Phụ thân không chịu nữa, lạnh lùng trừng mắt ta: “Liễu Ninh Thơ, con thật sự tàn nhẫn như sao? Con ép c/h/ế/t mẹ con họ, thì con lợi gì chứ?”
Hiện tại mà ép c/h/ế/t bọn họ, đúng là chẳng lợi gì.
Dù sao, ta vẫn còn cần bọn họ để hoàn toàn thoái hôn.
“Được rồi, Lâm thị, mau đi đỡ Khanh Khanh vào trong. Nếu nàng ta c/h/ế/t, ta thật sự sẽ day dứt cả đời.”
Bạn thấy sao?