Văn án:
Phụ thân ta có một người thiếp bên ngoài, con của bà ta, đã mượn danh ta mà trèo lên giường Thái tử.
Hoàng hậu muốn dùng trượng đ/á/n/h c/h/ế/t nàng, nàng lại là ta sai nàng đến, chỉ để thử lòng chân của Thái tử.
Ngoại tổ nhà ta nắm trong tay binh quyền năm mươi vạn, lại hết mực thương ta.
Hoàng hậu không dám đắc tội với ta, chỉ đành ép nữ nhi ngoại thất kia gả cho một gã mãng phu, đày đi nơi xa kinh thành.
Thái tử cũng thề thốt rằng, hắn chưa từng đụng đến nữ nhi ngoại thất đó, chỉ mong sớm ngày cưới ta vào Đông cung.
Về sau, nữ nhi ngoại thất lén lút thông d/â/m với người khác, bị phu quân phát hiện, đánh c/h/ế/t ngay tại chỗ.
Thái tử bỗng thay đổi hoàn toàn, không còn dáng vẻ ôn nhu, dịu dàng như trước, mà dùng đao kề cổ ta, căm hận mà :
“Không phải vì ngươi cứ muốn gả cho ta, thì sao mà Khanh Khanh rời khỏi ta?”
“Nàng đã c/h/ế/t, ngươi cũng phải đền m/ạ/n/g.”
Hắn dùng đ/a/o, tự tay biến ta thành nhân trư, vừa vừa h/à/n/h hạ ta đến c/h/ế/t.
Mở mắt lần nữa, ta quay lại ngày muội muội trèo lên giường hắn.
01
“Thưa nương nương, không phải tự ta muốn dụ dỗ Thái tử điện hạ, mà là tỷ tỷ bảo ta ! Tỷ tỷ , tỷ ấy muốn thử lòng Thái tử, xem người này có thể phó thác cả đời hay không, nên mới sai ta chuyện này.
“Nếu không phải tỷ tỷ sai ta, dù có cho ta trăm lá gan, ta cũng không dám !”
Liễu Khanh Khanh với khuôn mặt như mẹ mình, đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, quỳ trên mặt đất, tiếng khóc vừa bi thương vừa thê thảm, dáng vẻ đáng thương vô cùng.
Hoàng hậu liếc mắt ta, vẻ mặt không lộ chút cảm :
“Ngươi dám bừa, tiểu thư con nhà Tể tướng, sao có thể đố kị đến mức sai người thử lòng Thái tử trước khi thành hôn? Ngươi cho rằng bổn cung dễ dàng bị ngươi qua mặt sao?”
Sự việc lặp lại lần nữa, lời biện bạch của Liễu Khanh Khanh không khác kiếp trước chút nào:
“Tỷ tỷ… Tỷ tỷ từ nhỏ đã vạn phần sủng ái, luôn rằng, phu quân mà tỷ ấy gả cho, dù không phải nam nhân độc nhất vô nhị trên đời, thì cũng phải là người một lòng một dạ, cả đời chỉ có một mình tỷ ấy.”
“Dù hiện tại ban hôn với Thái tử điện hạ, tỷ ấy… tỷ ấy cũng không muốn Thái tử nạp thiếp, mới nghĩ ra hạ sách này để thử nhân phẩm của điện hạ.”
“Tỷ tỷ là con của chính thất, còn ta chỉ là thứ nữ ngoại thất, thân phận thấp kém hèn mọn, sao dám trái lời tỷ ấy chứ?”
Ánh mắt Hoàng hậu dừng lại trên gương mặt ta:
“Liễu tiểu thư, lời nàng ta , có thật không?”
Đương nhiên là không.
Lời của Liễu Khanh Khanh, bề ngoài như đang khen ngợi phẩm chất “trinh liệt” của ta, kỳ thực là muốn gán cho ta cái tiếng “ cưng chiều mà sinh hư”, lại thêm tính đố kỵ.
Việc nàng ta dẫn dụ Thái tử, chẳng qua là muốn kiếm một con đường sáng sủa cho mình.
Phải biết rằng, với tư cách nam nhân có hy vọng lớn nhất kế thừa ngôi vị hoàng đế của Càn quốc, bất kỳ nữ nhân nào từng bước qua giường Thái tử, sau này đều có thể trở thành hậu phi.
Nếu sinh hạ con cái, thậm chí còn có khả năng lên Thái hậu.
Nhìn thấu mục đích của nàng ta, không hề khó.
Đời trước, thật nực khi cuối cùng ta lại chỉ nghĩ nàng ta lầm đường lạc lối, mềm lòng trong chốc lát mà nhận hết mọi tội trạng trước mặt Hoàng hậu, chỉ để giữ lại mạng cho nàng.
Nhưng nhớ đến kết cục thê lương của mình, lòng ta giờ đây tuyệt đối không thể vì vẻ ngoài vô tội của nàng mà dấy lên chút sóng gợn nào.
Ta đứng dậy hành lễ, nhàn nhạt : “Hoàng hậu nương nương, tất nhiên đây không phải chuyện ta sai khiến. Trước khi Hoàng thượng ban hôn sự giữa ta và Thái tử, ta đã biết trong phủ của điện hạ đã có mấy vị trắc phi. Nếu ta thực sự mưu cầu cả đời một đôi, đã chẳng chấp nhận cuộc hôn nhân này.”
“Nhưng muội muội ta dường như đối với điện hạ ý sâu đậm, không tiếc hy sinh danh tiết của bản thân cũng muốn hầu hạ Thái tử.”
“Hôm nay, ta xin nương nương, để muội ấy vào Đông cung đi.”
“Dẫu ta biết thân phận muội ấy không thể chính thất, dù chỉ là thiếp thất, hay tỳ nữ thông phòng, cũng coi như trọn vẹn ước nguyện của muội ấy.”
02
Liễu Khanh Khanh kinh ngạc ta.
Nàng không hiểu, vì cớ gì mà ta lại chủ cầu xin cho nàng.
Nhưng kết cục như quả thật rất tốt.
Đừng là tỳ nữ thông phòng, dù chỉ là nha hoàn quét dọn trong Đông cung, thân phận nàng ta cũng không đủ tư cách.
Tất nhiên, người kích không chỉ có mình Liễu Khanh Khanh.
Còn có cả Thái tử, từ đầu đến giờ vẫn không thốt nên lời nào.
Hắn toàn thân căng thẳng, khi mở miệng , không thể che giấu sự khẩn thiết trong từng câu chữ:
“Mẫu hậu! Nhi thần thấy rằng, dù tam tiểu thư nhà họ Liễu là nữ nhi ngoại thất, cử chỉ, khí chất không hề kém cạnh các tiểu thư trong phủ. Một người đoan trang như ra chuyện này, hẳn là có nỗi khổ tâm. Là nhi thần hồ đồ, nhất thời không kiềm chế bản thân, tổn danh tiết của người ta. Chuyện này, nhi thần nên chịu trách nhiệm.|
Nếu Thơ Thơ rộng lượng như , chủ xin cho muội muội, không bằng…”
Hoàng hậu lườm hắn một cái, sau đó dịu dàng quay sang ta: “Liễu tiểu thư, bổn cung cũng là nữ nhân, đương nhiên hiểu chuyện này đối với ngươi mà chán ghét đến nhường nào.
Nếu lời ngươi chỉ là giận dữ nhất thời, bổn cung sẽ thay ngươi xử trí con tiện tỳ không biết trời cao đất rộng này.”
Liễu Khanh Khanh dụ dỗ Thái tử, biện bạch không xong, rõ ràng chẳng phải do ta chỉ đạo.
Hoàng hậu, với thân phận tiểu thư con nhà cao môn, đương nhiên cũng khinh thường loại thủ đoạn thấp kém này.
Nhưng ta kiên quyết trái ý mọi người, lên tiếng:
“Nương nương, ta thật sự không bận lòng. Muội muội ngày đêm thương nhớ điện hạ, là tỷ tỷ, ta lẽ ra phải chăm lo cho nàng. Điện hạ và nàng ý sâu nặng, ta thật lòng không đành lòng kẻ chia rẽ bọn họ.Vậy nên, xin hãy để điện hạ nghênh đón muội muội vào Đông cung.”
Thái tử khẽ nhíu mày, có lẽ đã nghe ra ẩn ý trong lời của ta, cảm thấy bản thân như một thứ rác rưởi bị đẩy qua đẩy lại.
Nhưng có thể quang minh chính đại ở bên Liễu Khanh Khanh, hắn vẫn nhẫn nhịn, mỉm tán thưởng ta:
“Thơ Thơ quả là hiểu lòng người. Cô có thể cưới thê tử như nàng, thật sự là phúc ba đời! Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ nghênh đón nàng vào Đông cung trước, sau đó mới đón muội muội nàng.”
Khóe môi ta khẽ nhếch lên:
“Thái tử điện hạ đã hiểu lầm. Nhà ta có gia huấn, nam nhân không lấy hai chị em ruột, mà hai chị em, càng không thể cùng hầu hạ một phu quân. Điện hạ đã hứa sẽ nghênh đón muội muội ta vào Đông cung, ta nguyện ý lui bước.”
Lời vừa dứt, ba người bọn họ đồng loạt sững sờ, đứng c/h/ế/t lặng tại chỗ.
03
Sau khoảng lặng kéo dài, Hoàng hậu, người trước nay luôn giữ vẻ đoan trang điềm đạm, suýt nữa rơi trâm cài ngọc trên đầu: “Ngươi gì? Liễu tiểu thư, ngươi có ý gì? Ngươi… ngươi muốn thoái hôn?”
Ta khẽ gật đầu: “Nương nương, ta ra , lòng của điện hạ không có ta, dường như đối với muội muội của ta lại sâu đậm hơn. Ta không muốn tổn thương muội muội và điện hạ, đương nhiên cũng không dám trái với gia huấn.”
Nói xong, ta quay sang Thái tử, nở một nụ : “Điện hạ yên tâm, ta sẽ tự mình đến gặp Hoàng thượng, trình bày rõ ràng nguyên do mọi chuyện. Dù là kháng chỉ, ta cũng tuyệt đối không để liên lụy đến điện hạ!”
Nụ vừa nở trên mặt Thái tử, ngay lập tức vụn vỡ thành từng mảnh.
Hắn vội vàng nắm lấy ống tay áo ta: “Thơ Thơ, ngươi… ngươi đang trách ta sao? Là… là ta không kiềm chế . Ta thề, về sau nhất định sẽ không như nữa. Nếu ngươi vì chuyện này mà hủy hôn, truyền ra ngoài, danh dự của một nữ tử như ngươi thực sự không tốt đẹp gì. Hay là thế này, ta sẽ không nghênh đón muội muội ngươi nữa, chỉ cần ngươi đồng ý Thái tử phi, không?”
Nhìn ánh mắt hắn tràn ngập cái gọi là “thâm ”, ta chỉ cảm thấy buồn nôn.
Kiếp trước, vì ta nhận tội đã sai khiến Liễu Khanh Khanh, Hoàng hậu tuy giữ lại mạng cho nàng, cuối cùng vẫn đày nàng đi, gả cho một vị tiểu tướng trẻ đang dần nổi danh, để nàng rời xa kinh thành.
Ai ngờ nàng lại không biết liêm sỉ, ở trong quân doanh lén lút thông d/â/m, bị vị tiểu tướng đó phát hiện và đánh c/h/ế/t ngay tại chỗ.
Còn vị Thái tử điện hạ, người trước khi thành hôn luôn miệng thề thốt rằng:
“Ta sẽ không phạm sai lầm nữa.”
“Ta sẽ đuổi hết các trắc phi sau khi nàng vào phủ.”
“Ta muốn dùng cả đời chuộc tội với nàng.”
Vậy mà hắn đã nhẫn nhịn suốt năm năm, đợi đến khi gia tộc ngoại tổ của ta toàn lực ủng hộ, giúp hắn lên ngôi Hoàng đế, liền quay sang giếc sạch cả nhà ngoại tổ ta, rồi hành hạ ta đến c/h/ế/t.
Ta vẫn nhớ rõ, khi ấy ta đã bị biến thành nhân trư, dù miệng không thể , mắt không thể , giọng lạnh lùng và độc ác của hắn vẫn từng chữ khắc sâu vào lòng ta:
“Ngươi chẳng qua chỉ là bàn đạp để trẫm lên ngôi, vì sao lại không biết rõ vị trí của mình? Vì sao, vì sao lại tàn nhẫn đến mức ép mẫu hậu gả Khanh Khanh cho gã mãng phu đó?!
“Nếu không phải vì ngươi, Khanh Khanh sao có thể c/h/ế/t thảm như ?!”
“Trẫm và nàng, đáng lẽ đã ân ái hòa thuận, con cháu đầy đàn!”
“Trẫm không thể nào gặp lại Khanh Khanh nữa, thì ngươi hãy lấy cái c/h/ế/t để chuộc tội!”
Dòng suy nghĩ bị kéo về hiện tại, Thái tử sắp mở miệng thốt ra những lời hứa hẹn đáng buồn kia, ta liền lập tức quỳ xuống đất:
“Nương nương, nếu ta gả vào Đông cung Thái tử phi, sẽ là trái với gia huấn. Như , ta không xứng đức, không đủ tài, khó lòng một hiền phi. Thái tử là trữ quân, hậu viện của người sao có thể giao cho một kẻ bất trung bất hiếu như ta quản lý? Xin nương nương cân nhắc kỹ lưỡng trước khi quyết định.”
04
Thái độ của ta đã quá rõ ràng.
Hoàng hậu còn muốn khuyên nhủ thêm, ta đã đứng dậy, không ngoảnh đầu lại mà :
“Xin nương nương yên tâm, chuyện này, ta sẽ tự mình gánh vác. Hiện tại, ta sẽ tiến cung diện thánh!”
Chỉ cần nghĩ đến việc hôm nay ra đi, ta sẽ không còn phải trải qua nỗi đau kiếp trước, bầu trời trước mắt dường như cũng xanh hơn rất nhiều.
Không lâu sau, ta đã đến hoàng cung.
Nghe tin ta muốn thoái hôn, nụ vừa nhếch trên môi hoàng đế lập tức tắt ngấm:
“Ngươi có biết, trẫm là thiên tử, lời đã ra, dù là tứ mã phanh thây cũng khó lòng rút lại. Hôn sự của các ngươi là do trẫm ban cho, nếu ngươi thoái hôn, chính là kháng chỉ!”
Bạn thấy sao?